Điều Lãng Mạn Của Anh Ấy

Chương 12: Hôn em




Editor: Ninh Nhiên
___🐳___
Dưới lầu, sau khi Chu Túy Túy và Hạ Văn tiến vào liền trực tiếp tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống.
Hạ Văn là khách quen của quán, có quan hệ rất tốt với ông chủ và phục vụ ở đây, sau khi ngồi ở quầy bar uống hai ly cùng Chu Túy Túy thì đã bị bạ bè quen thuộc kéo đi khiêu vũ.
Chu Túy Túy không có hứng thú đối với việc khiêu vũ, một mình ngồi ở trên quầy bar uống rượu.
Lâu rồi cô không đến đây, Bartender cũng đã thay đổi, nhưng chỉ cần là Chu Túy Túy muốn làm quen với người khác thì cũng không cần tốn quá nhiều sức lực. Cho nên không bao lâu, hai người đã bắt đầu giao lưu trò chuyện.
Chu Túy Túy chỉ là cảm thấy hứng thú đối với việc điều chế rượu của Bartender, cho nên hai người trao đổi với nhau nhiều thêm mấy câu....
Lúc cả hai đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ thì bên cạnh lại có thêm một người đàn ông ngồi xuống, đôi tay đặt ở trên quầy bar trước mặt, quay đầu nhìn về phía cô: "Mỹ nữ."
Người này đã chú ý tới Chu Túy Túy từ trước rồi, hoặc phải nói là từ lúc cô vừa xuất hiện ở quán bar đã lập tức khiến cho mọi người chú ý. Dáng người uyển chuyển, diện mạo tinh xảo, da trắng như tuyết, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đứng ở nơi đó thôi cũng đã tạo một cảm giác đặc biệt xinh đẹp, huống chi.... Hắn quan sát thấy lúc Chu Túy Túy uống rượu còn vô cùng sảng khoái, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy cô có lẽ là đến đây để mua say.
Cho nên trong lúc nhất thời, cũng có không ít đàn ông trong quán bar nảy sinh tâm tư với cô.
Chu Túy Túy nhấp môi thưởng thức rượu ở trước mặt, không lên tiếng.
Người đàn ông bên cạnh cười khẽ, nhướng mày nhìn ly rượu trong tay cô, cũng cầm ly rượu đặt bên cạnh lên uống một ngụm, nói với cô: "Rượu không tồi."
Mắt của Chu Túy Túy không thèm chớp lấy một cái, tiếp tục uống rượu.
Người đàn ông khựng lại một chút, không đành lòng bị cô thờ ơ, nhướng mày gọi người đưa một lọ rượu qua rồi đẩy đến trước mặt Chu Túy Túy, giọng điệu ngả ngớn: "Mỹ nữ, mời cô uống."
Nghe vậy, lúc này Chu Túy Túy mới nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. Cô liếc mắt đánh giá anh ta một vòng từ trên xuống dưới, thần sắc lãnh đạm: "Không cần, cảm ơn."
"Không phải chứ, mỹ nữ thật sự không nể mặt như vậy?" Người đàn ông nhích tới, cơ thể tiến sát lại gần bên người Chu Túy Túy, tay còn thuận thế định đặt lên trên vai của cô, có điều hắn ta vẫn còn chưa kịp chạm tới thì tay đã bị một người dễ dàng chế trụ lại.
Chu Túy Túy và người đàn ông đó cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía người vừa xuất hiện.
Thời điểm hắn ta nhìn thấy Thẩm Nam thì có hơi giật mình, nhíu chặt mày hỏi: "Anh là ai?"
Thẩm Nam lạnh lùng liếc hắn ta một cái, sau đó nhìn về phía Chu Túy Túy.
Chu Túy Túy nhún vai cười, cong cong môi: "Ông xã của tôi."
Người nọ sững sờ, đồng tử trong nháy mắt trừng lên thật lớn, dường như khó có thể tin được một đại mỹ nữ như Chu Túy Túy, tuổi còn trẻ như vậy mà đã kết hôn.
Thẩm Nam khí thế bức người, gương mặt cực kỳ tàn khốc, làm cho người đàn ông vốn dĩ ban đầu cũng có chút tâm tư nhưng cuối cùng đành phải lúng túng thu hồi ý nghĩ của chính mình.
Người nọ đi rồi, Chu Túy Túy mới nhìn đến bàn tay của Thẩm Nam đang đặt trên vai mình, nâng khóe môi lên nhìn về phía anh, trong ánh mắt chứa đựng sự tìm tòi nghiên cứu: "Thẩm gia, đừng có nói là anh lo lắng cho tôi nên mới theo đến tận đây nha?"
Tuy biết rằng không có khả năng nhưng có thể trêu chọc anh một chút thì Chu Túy Túy cũng đã cảm thấy cực kỳ thú vị rồi.
Thẩm Nam không hé răng, lãnh đạm liếc cô một cái, sau đó mới nghiêm túc đánh giá cách ăn mặc không quá lộ liễu nhưng cũng không hề kín đáo của cô gái trước mặt này, Thẩm Nam vẫn luôn biết dáng người của Chu Túy Túy rất tốt, nhưng vào giờ phút này khi được nhìn ngắm rõ ràng thêm một lần nữa, anh vẫn sẽ không tự chủ được mà bắt đầu hồi tưởng lại một chút chuyện cũ.
Nhìn da thịt trắng nõn đang lộ ra bên ngoài của cô, ánh mắt Thẩm Nam trầm xuống, chuyển đề tài: "Bạn của em đâu?"
Chu Túy Túy nhìn xung quanh một vòng, hơi hất cằm: "Đang khiêu vũ ở bên kia."
Thẩm Nam suy nghĩ một lúc, nhìn những ánh mắt đang ngo ngoe rục rịch của đám đàn ông xung quanh, cười nhạt nói: "Có muốn đi ghế lô trên lầu hai không? Bọn người Lục Gia Tu cũng ở đó."
Chu Túy Túy nghe vậy, ánh mắt sáng lên nói: "Được."
*
Lầu hai, Chu Túy Túy và Thẩm Nam tiến về phía ghế lô. Lục Gia Tu đặc biệt hiểu chuyện lập tức lớn tiếng nịnh nọt: "Đã lâu không gặp mà chị dâu nhỏ vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ nha!"
Hồ Dật bên cạnh cũng không chịu thua chút nào, nhanh chóng tiếp lời: "Chị dâu nhỏ thật là càng ngày càng có mị lực."
Chu Túy Túy bật cười nhìn hai người bọn họ, tâm tình lại tốt hơn vài phần.
"Đã lâu không gặp."
Cô đã không gặp Thẩm Nam bao lâu thì cũng không gặp hai người bọn họ bấy lâu.
Chu Túy Túy vừa đến, bầu không khí nháy mắt liền trở nên náo nhiệt hơn, Lục Gia Tu cũng bắt đầu bới móc Thẩm Nam, cùng Hồ Dật kẻ xướng người hoạ.
Còn Chu Túy Túy lại rất vui vẻ khi nghe bọn họ nói đến chuyện lúc bé của Thẩm Nam, còn có cả chuyện cũ ở biên cương.
Thẩm Nam chỉ ngồi một bên nhìn, ngẫu nhiên đem ánh mắt dừng lại trên người của cô gái bên cạnh, cô giống như có một loại năng lực vô hình vậy, chỉ cần là cô muốn thì nhất định có thể cùng bất luận người nào kết giao.
Thậm chí là Lục Gia Tu và Hồ Dật chỉ mới gặp qua cô ba lần mà cũng đã cực kỳ yêu thích cô.
Cô cong môi, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Nam: "Thẩm đội trưởng, biên cương thật sự đẹp như vậy sao?"
Vừa nãy Lục Gia Tu có nói lần trước chiến hữu của Thẩm Nam từ biên cương trở về kể rằng biên cương vô cùng xinh đẹp, Chu Túy Túy nghe miêu tả cũng có chút tò mò.
Thẩm Nam ngẩn ra, sau khi hoàn hồn mới nhìn cô, dừng một chút rồi trả lời: "Ừ."
Biên cương thật sự rất đẹp, cái loại xinh đẹp mà không một địa phương nào có được, cũng tuyệt đối không thể cảm thụ hết. Tuyết đọng, ánh sáng mặt trời, bầu trời trong xanh, phòng thủ biên giới vững chắc,... Hết thảy tất cả đều làm cho mọi người khao khát và đuổi theo.
Đối với quân nhân canh giữ biên cương như bọn họ mà nói, loại trải nghiệm này bất luận có dành bao nhiêu thời gian cũng không thể nào cảm thụ được hết.
Chỉ cần vừa nhớ tới nơi đó, trong ánh mắt của Thẩm Nam liền có nhiệt huyết.
Quân nhân, có ai không muốn canh giữ bảo vệ lãnh thổ, có ai mà chưa từng nghĩ đến việc phòng thủ biên giới vững chắc, bảo vệ quốc gia.
Chu Túy Túy ở bên cạnh nhìn thấy vậy, đột nhiên sinh ra một loại khao khát muốn đi xem thử.... Nhìn xem địa phương đã làm cho Thẩm Nam nguyện ý đóng giữ, nhìn xem nơi đã làm cho người này trở nên cứng rắn hơn, trở nên nhiệt huyết hơn.
Thẩm Nam rũ mắt, đem suy nghĩ nơi đáy mắt che giấu lại sau đó nhìn về phía người bên cạnh, lúc chạm đến ánh mắt khát vọng của Chu Túy Túy, anh thấp giọng hỏi: "Tò mò?". Tr𝙪yện‎ chính‎ ở‎ —‎ T𝑅U𝑀T𝑅UYỆ𝘕.𝗏n‎ ‎ —
"Có một chút."
Thẩm Nam cười khẽ một tiếng, khó có diệp cảm thấy hứng thú: "Về sau nếu có cơ hội sẽ nói cho em nghe."
Nghe vậy, Chu Túy Túy vội vàng đáp: "Vậy anh nhớ nói lời giữ lời đó."
"Ừ."
Việc cô không ngờ tới chính là, những điều mà Thẩm Nam làm cho cô không chỉ là nói lời giữ lời, anh còn mang đến cho Chu Túy Túy sự cảm động và lãng mạn bất ngờ, là điều mà tất cả mọi người đều không thể nào làm được.
Sau khi kết thúc buổi liên hoan ở quán bar, Chu Túy Túy ngàn ly không say, lại một lần nữa uống say.
Bản thân cô lúc ở dưới lầu đã uống không ít, sau khi lên lầu lại cùng Lục Gia Tu và Hồ Dật đua rượu, uống thêm rất nhiều.
Thẩm Nam ngồi ở một bên nhìn bọn họ, cũng ngoài ý muốn không có ngăn cản.
*
Gió buổi tối rất lạnh, thời điểm Thẩm Nam đỡ Chu Túy Túy lên lầu, người này vô cùng ngoan ngoãn, một chút cũng không hề giống với bộ dáng nghịch ngợm lúc thanh tỉnh.
Anh cúi đầu, nhìn cô gái ngoan ngoãn đang dựa vào lòng mình, gương mặt trở nên dịu dàng hơn vài phần. Về đến nhà, Thẩm Nam đỡ người đi tới ngồi xuống sô pha, rồi tự mình đến phòng bếp lấy nước.
Sau khi cho Chu Túy Túy uống nước xong, Thẩm Nam rũ mắt nhìn cô chằm chằm, thấp giọng hỏi: "Có muốn đi ngủ một giấc không?"
Chu Túy Túy vẫn còn một chút ý thức, nhưng phản ứng lại lộ rõ sự chậm chạp ngốc nghếch. Cô im lặng hai giây rồi ngước mắt nhìn về phía Thẩm Nam, lắc đầu: "Không muốn."
Thẩm Nam: "...."
Cô ôm đầu gối ngồi ở trên thảm, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Căn hộ của Thẩm Nam nằm ở tầng lầu không cao lắm, là lầu 12, từ vị trí này có thể nhìn thấy cảm đêm mỹ lệ ở bên ngoài, Chu Túy Túy nhìn chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Thẩm Nam, có phải biên cương tốt hơn nhiều so với trong thành thị hay không?"
Anh ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Chu Túy Túy.
Còn chưa kịp trả lời, Chu Túy Túy lại lẩm bẩm: "Khẳng định rất đẹp, bằng không anh cũng sẽ không đi suốt hai năm không trở về." Lời nói này của cô không hề có ý tứ oán trách, ngược lại Thẩm Nam còn nghe ra được một loại khát vọng.
Quả nhiên, giây tiếp theo cô gái bên cạnh lại tiếp tục nói.
"Tôi cũng muốn đi."
Cô cũng rất muốn đi, rất muốn chạy thoát khỏi cái địa phương đã làm cho cô có cảm giác bị giam cầm. Cô cảm thấy ban đầu mình không nên trở về nơi này, tuy nói rằng huyết thống của con người không thể nào cắt đứt, nhưng ở tại nơi này của Chu Túy Túy thật ra là đang không ngừng muốn cắt đứt, giống như là thật sự cắt đứt được vậy.
Thẩm Nam rũ mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, không đánh gãy lời nói và suy nghĩ của cô.
Cô dường như là ngoại trừ cổ trấn ra, còn lại những địa phương khác khiến cho mọi người muốn đến cũng chưa từng đi qua. Từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện vẫn luôn bị quản rất nghiêm, không hề có được một cuộc sống tự do. Kỳ thật nhìn bề ngoài Chu Túy Túy rất thoải mái, nhưng nội tâm lại không phải là một người cởi mở, mặc dù trước đây cha mẹ đã từng đối xử với cô như vậy, cô cũng sẽ mở miệng quyết đoán biểu đạt một ít suy nghĩ của bản thân, có điều trên thực tế, cô vẫn là một cô gái dễ mềm lòng.
Hai người đều trầm mặc không nói chuyện.
Đột nhiên, tiếng nói trầm thấp của Thẩm Nam vang lên trong phòng khách, anh nhìn Chu Túy Túy một cách chăm chú, nhẹ giọng nói: "Nếu muốn đi thì đi thôi."
Nghe vậy, Chu Túy Túy nhìn Thẩm Nam một lát, đột nhiên bật cười: "Tôi đi như thế nào được?"
Không nói đến người nhà của cô, chỉ cần bên phía của Thẩm Nam, đoán chừng đã không đi được. Từ sau khi kết hôn với Thẩm Nam, cô đã không thể nào kết thúc được nghĩa vụ con dâu của nhà bọn họ rồi.
Thẩm Nam nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Quên lời nói của tôi rồi sao?"
"Cái gì?"
"Nếu xảy ra chuyện còn có tôi gánh vác."
Huống hồ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ba mẹ của Thẩm Nam tương đối thấu tình đạt lý [1], ngược lại còn có thể lý giải được tình trạng của hai người bọn họ. Đương nhiên cũng hy vọng bọn họ sẽ tốt hơn.
Đôi mắt của Chu Túy Túy hơi lóe, không tiếng động đối diện với Thẩm Nam thật lâu, cô đè lại trái tim đang đập mãnh liệt trong lồng ngực của mình, nghiêng đầu nhìn sang nơi khác.
Đột nhiên, hai mắt của Chu Túy Túy sáng rực lên, giống như phát quang nhìn Thẩm Nam, cười khanh khách hỏi: "Thẩm Nam, có phải anh đã thích tôi rồi không?"
Thẩm Nam: "...."
Anh khựng lại một chút, nhìn về phía cô gái đang cười sung sướng trước mặt, thời điểm chạm đến đáy mắt giảo hoạt và trêu chọc của Chu Túy Túy, Thẩm Nam lập tức đứng dậy, không thèm phản ứng với cô.
"Ôi!"
Chu Túy Túy nhìn Thẩm Nam đang muốn đi vào phòng, hô lên: "Thẩm đội trưởng, anh như vậy là có hơi chột dạ nha."
Thẩm Nam quay đầu lại, liếc nhìn cô một cái: "Ai chột dạ?"
"...."
Anh mở cửa phòng ra, cũng không quay đầu lại nói: "Tỉnh rượu thì trở về phòng ngủ đi."
Chu Túy Túy: "...."
Đùa giỡn không thành công, Chu Túy Túy xoa xoa huyệt thái dương của chính mình, yên lặng đứng dậy đi về phòng.
Rượu ——
Vào lúc Thẩm Nam đỡ cô xuống xe thì đã tỉnh rồi.
*
Nửa đêm, Chu Túy Túy đã nằm nhìn trần nhà chăm chú vài tiếng đồng hồ.
Cô ngủ không được.
Không nói rõ được là vì ngày hôm nay quá mức kích thích hay là vì lí do gì, chỉ là thật sự không ngủ được.
Cô vụng trộm lắng nghe động tĩnh của phòng cách vách, căn phòng đó nãy giờ vẫn luôn im ắng, không hề nghe được bất kì âm thanh gì cả. Sau khi suy nghĩ một hồi, Chu Túy Túy đứng dậy mở cửa phòng bước ra.
Cô nhìn về phía cửa phòng đóng chặt bên cạnh, nghĩ nghĩ vài giây liền trực tiếp mở đèn phòng khách lên. Rồi sau đó vào phòng bếp cầm một cái cái ly đi ra.
Đêm khuya, một mình Chu Túy Túy ngồi ở trên thảm, trước mặt đặt một bình rượu... Cầm lên uống. Cô cảm thấy lúc này bản thân cần phải thật sự uống say, như vậy có vẻ sẽ tốt hơn một chút.
Mới vừa uống được hai ly, cửa phòng cách vách bỗng bật mở, Thẩm Nam đứng ở trước của phòng, rũ mắt nhìn cô: "Em đang làm cái gì?"
Thật ra Thẩm Nam đã thức dậy từ sớm, vào lúc cô mở cửa, anh không ra xem là vì cảm thấy có thể là cô đang tìm kiếm gì đó. Kết quả khi nghe được bên ngoài càng ngày càng náo nhiệt, anh thật sự không nhịn được mở cửa phòng bước ra.
Chu Túy Túy nhìn về phía người đàn ông vừa tỉnh ngủ, chớp mắt chỉ vào đồ vật trước mặt: "Uống rượu xem phim, anh không nhìn thấy sao?"
Thẩm Nam: "...."
Anh đương nhiên là nhìn thấy! Nhưng trọng điểm của anh không phải là cái này.
Chu Túy Túy mỉm cười, mi mắt cong cong nhìn về phía anh, đôi mắt mở thật lớn: "Cùng nhau uống một ly được không?"
Nói xong, cô đã tự mình đứng dậy đi vào phòng bếp cầm một cái cái ly ra, đặt trước mặt Thẩm Nam rót một ly rượu thật đầy, hướng về phía anh làm động tác mời: "Đến đây đi!"
Thẩm Nam: "...."
Giây tiếp theo, điện thoại trước mặt Chu Túy Túy bỗng truyền ra tiếng thét a a a thật chói tai.
Thẩm Nam nghe thấy, mày kiếm mãnh liệt giật giật, giọng nói nghiêm khắc vài phần: "Em lại đang xem loại phim gì vậy?"
Chu Túy Túy sửng sốt, chớp mắt không rõ vì sao anh lại tức giận rồi.
Cô nói: "Phim kinh dị."
"...."
Đột nhiên, Chu Túy Túy như nghĩ tới cái gì đó, bật cười, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Thẩm Nam, nhướng mi hỏi: "Thẩm đội trưởng, không phải là anh đang cho rằng tôi lại xem tiểu | hoàng | phiến đó chứ?"[2]
Thẩm Nam: "...."
"Tức giận rồi?"
"Ghen tị sao?"
Chu Túy Túy đùa giỡn anh.
"Ôi ôi đừng đi mà, xem phim cùng tôi đi, xem một mình có hơi sợ hãi."
Thẩm Nam trực tiếp bỏ qua cô, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô. Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.... Quả nhiên, trên màn hình đang chiếu một nữ quỷ máu chảy đầm đìa, trên khuôn mặt toàn là máu, là loại hình đen trắng rõ ràng, làm cho lòng người xem phải sợ hãi đến tê dại.
Anh mím môi, theo bản năng nhíu mày: "Đổi phim khác đi."
"Hả."
Chu Túy Túy cúi đầu, vuốt điện thoại nói thầm: "Nhưng tôi chỉ có phim kinh dị với tiểu | hoàng | phiến thôi." Đôi mắt của cô lóe sáng nhìn Thẩm Nam, vẻ mặt mang ý cười xấu xa: "Nếu không tôi cho anh xem phúc lợi phiến?"[3]
"Có xem hay không?"
Thẩm Nam duỗi tay, gõ nhẹ lên đầu cô: "Không xem."
Cuối cùng, hai người vẫn xem phim kinh dị. Thời điểm Chu Túy Túy xem phim nói chuyện rất nhiều, ngoại trừ uống rượu ra, thì vẫn luôn cùng Thẩm Nam lảm nhảm thảo luận, gương mặt của nữ quỷ phải hóa trang như nào để càng khủng bố càng dọa người hơn, thậm chí còn xoi mói dáng người của nữ quỷ, sau đó bắt đầu khiển trách tay nghề của chuyên viên trang điểm.
Thẩm Nam từ đầu tới cuối vẫn chỉ luôn uống rượu, không nói gì.
Hai người vừa uống rượu vừa xem phim.... Thẳng cho đến lúc hô hấp của người đàn ông bên cạnh không còn bình ổn nữa, Chu Túy Túy mới lặng lẽ quay đầu nhìn về phía anh, nhẹ nhàng gọi: "Thẩm đội trưởng?"
Thẩm Nam không nghĩ quá nhiều "ừ" một tiếng.
Chu Túy Túy đè lại tiếng cười đắc ý của bản thân, tiếp tục gọi: "Thẩm đội trưởng."
"Hửm?"
"Có phải là anh uống say rồi hay không?"
"Ừ."
Cô duỗi người, chậm rãi tiến lại gần về phía Thẩm Nam, duỗi tay nắm cằm của anh, mở điện thoại lên, bắt đầu ghi âm đùa giỡn Thẩm Nam: "Tôi hỏi anh mấy vấn đề, muốn nghe lời nói thật nhé."
"Ừ."
"Tôi có đẹp hay không?"
Người đàn ông đối diện trầm mặc một lát, miễn cưỡng mở một con mắt nhìn về phía cô: "Đẹp."
Đôi mắt của Chu Túy Túy sáng lên, cúi đầu tới gần tiếp tục hỏi: "Vậy có phải anh rất thích bà xã của mình hay không?"
"Đúng vậy."
Chu Túy Túy miễn cưỡng ngăn chặn khóe miệng đang cong lên vì đắc ý, nhẹ nhàng hướng về phía gương mặt của Thẩm Nam thổi hơi, thật cẩn thận hỏi: "Vậy anh.... Muốn hôn em không?"
Sau khi hỏi xong, cô như có tật giật mình, lồng ngực thình thịch đập liên hồi, chờ đợi Thẩm Nam trả lời.
Một lúc lâu sau, Thẩm Nam cũng không hề nói chuyện.
Chu Túy Túy hít sâu một hơi, lúc định tiếp tục lặp lại câu hỏi một lần nữa, người đàn ông trước mặt đột nhiên hé miệng, không hề chênh lệch chuẩn xác hôn lên bờ môi của cô.
- --
[1] /通情达理/ Thấu tình đạt lý: thoả đáng cả về lí lẽ lẫn tình cảm (hợp với lẽ phải, thuận với lòng người)
[2] /小|黄|片/ Tiểu | hoàng | phiến: Phim đen, phim có nội dung ứm ừm ưm đó quý dị hệ hệ hệ (Baidu)
[3] /福利片/ phúc lợi phiến: Cũng là phim đen nhưng mà nội dung nhẹ nhàng hơn, ít lộ, có làm mờ,... Giống như là vụn thịt, nước lèo khi mình đu truyện vậy đó. (Baidu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.