Editor: Ninh Nhiên
___🐳___
Chu Túy Túy chớp mắt thật mạnh, cảm nhận được xúc cảm ấm áp truyền đến trên môi.
Tim của cô đập liên hồi, mở to mắt cẩn thận quan sát sự thay đổi trên nét mặt Thẩm Nam....
Chóp mũi của hai người kề lại gần, hô hấp đan xen vào nhau, lúc hôn anh chỉ áp sát lên môi cô, không có bất kỳ hành động nào khác. Một hồi lâu sau, Chu Túy Túy tự mình hoạt động cơ thể một chút, rồi lùi lại hai bước.
Thật tốt.
Thẩm Nam không có thực hiện bước tiếp theo, vẫn luôn duy trì tư thế ngồi ở trên thảm như ban đầu.
Cô hít sâu một hơi, duỗi tay chạm vào cánh môi vẫn còn vương lại hơi thở ấm áp của anh, nhìn về phía điện thoại vẫn còn đang ghi âm ở bên cạnh, vội vàng lưu lại rồi tắt đi. Cũng không dám tiếp tục đùa giỡn, Chu Túy Túy nuốt nước miếng, giơ tay quơ quơ trước mặt Thẩm Nam, thấp giọng hỏi: "Muốn đi ngủ không?"
"Muốn."
Thẩm Nam uống say ngoan đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Chu Túy Túy nhìn anh, nhịn không được nở nụ cười. Lần này.... Thật sự là có chút vui vẻ.
Cô cố gắng đè lại tiếng cười của chính mình, duỗi tay đỡ Thẩm Nam lên, đỡ vào phòng, sau khi đặt anh nằm xuống, Chu Túy Túy liền muốn rời đi. Kết quả tay của cô bị Thẩm Nam nắm lại.
"Làm sao vậy?" Cô lúc này, cũng không giống cô của ngày thường.
Thẩm Nam mở mắt ra nhìn cô, mê man, nhưng lại rất kiên định nói: "Ngủ."
Ý của anh là cùng nhau ngủ.
Chu Túy Túy sửng sốt một lúc mới phản ứng lại: "Cùng nhau ngủ?"
"Ừm."
Chu Túy Túy bật cười, nhưng cuối cùng vẫn cực kỳ thoải mái mà đồng ý.
"Được."
Cô mới vừa đáp ứng, Thẩm Nam liền dịch vào vị trí bên cạnh, đem nơi mà bản thân vừa nằm nhường cho cô.
"...."
Chu Túy Túy thuận thế nằm xuống, trái lại cũng không hề để ý chuyện gì. Dù sao cô cũng biết Thẩm Nam khi uống say sẽ không làm cái gì, chỉ rất ngoan rất ngoan.
Cái này là bí mật bất ngờ thú vị, do lúc Lục Gia Tu bán đứng Thẩm Nam làm bại lộ ra, nói là rất lâu trước kia Thẩm Nam đã từng uống say một lần, Thẩm Nam của đêm đó.... Đã làm cho cảm nhận của mọi người đối với hình tượng của anh có một sự đảo lộn rất lớn, cả người ngoan ngoãn giống như chó con, anh vẫn còn ý thức, nhưng lại rất nghe lời, người khác bảo anh làm cái gì anh đều làm.
Chơi đặc biệt vui.
Đêm nay Chu Túy Túy.... Thật ra cũng chỉ là muốn thử xem, nhưng không nghĩ tới anh lại thật sự ngoan như vậy.
Nghĩ thế, Chu Túy Túy nằm ở trong chăn, đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, bật cười.
*
Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Nam tỉnh dậy Chu Túy Túy đã không còn ở trong phòng.
Trên tủ đầu giường có lời nhắn do Chu Túy Túy để lại.
"Thẩm đội trưởng, tôi ra ngoài có chút việc, mượn chìa khóa xe của anh dùng tạm. —— Chu."
Thẩm Nam nhìn chằm chằm dòng chữ rồng bay phượng múa ở trong tay, duỗi tay xoa xoa ấn đường của chính mình, say rượu qua đi di chứng là đau đầu, đau đến mức nói không nên lời. Anh rũ mắt, nhìn chằm chằm tờ giấy kia thật lâu, cũng không nhắn tin hỏi Chu Túy Túy muốn đi đâu.
Còn sớm như vậy mà cô đã ra ngoài, cũng chỉ có thể là đến một nơi.
*
Thời tiết mùa xuân se lạnh.
Sáng sớm độ ấm thấp đến mức làm cho người ta khó có thể chịu đựng được, Chu Túy Túy mặc áo lông vũ màu đen, sắc mặt nhợt nhạt xuất hiện ở mộ viên (nghĩa trang).
Mộ viên được bao phủ trong sương mù, mọi thứ giống như là đang ẩn nấp nơi núi rừng.
Vào sáng sớm nơi này rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh sàn sạt của cành lá bị gió thổi. Chu Túy Túy ngửa đầu nhìn quanh, ôm bó hoa bên cạnh bước xuống xe đi vào bên trong mộ viên.
Cô cúi đầu từng bước tiến về phía trước, nét mặt có chút u sầu, làm người ta khó lòng nắm bắt.
Mãi cho đến khi đứng trước một phần mộ cô mới dừng lại, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bia mộ, đặt hoa lên phía trước, cúi lạy rồi mới nhẹ giọng nói: "Con đến rồi."
Cô cuối đầu đứng yên tại chỗ, ánh mắt tỏa sáng nhìn người đang cười rất hiền từ trong bức ảnh chớp mắt, giọng nghẹn ngào hỏi: "Hai năm không đến thăm người, có nhớ con không."
Không có ai trả lời cô.
Chỉ có tiếng gió thổi qua bên tai.
Chu Túy Túy nhoẻn miệng cười, duỗi tay sờ bức ảnh, ngón tay dừng lại trên đó, lẳng lặng đối diện với bà.
"Bà nội, con nhớ bà."
Không biết bà có nhớ con hay không, nhưng con nhớ bà. Tuy rằng con bất hiếu hai năm không dám trở về thăm bà, nhưng lúc này vẫn là không nhịn được.
Muốn trở về xem một chút, mặc dù là phải đến nơi này để thăm bà nhưng hình như cũng đủ thỏa mãn rồi.
Cô cười mi mắt cong cong, đưa tay tự vỗ mặt của mình hỏi: "Bà nội, Xuy Xuy của bà có phải lại trẻ hơn không ít hay không?" Cô cười: "Hai năm nay con sống ở cổ trấn rất tốt, kinh doanh của quán rượu nhỏ bà để lại cho con cũng càng ngày càng tốt hơn, hàng xóm đều nói con lợi hại hơn so với bà đó!"
Nơi Chu Túy Túy đang sống ở cổ trấn là do cô kế thừa lại từ bà nội.
Ở mỗi một phương diện, Chu Túy Túy cực kỳ giống với bà nội của mình. Tính cách của hai người rất giống nhau.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Túy Túy rất thích cách sinh hoạt và tất cả mọi thứ ở nơi bà nội sống, cũng rất muốn đến đó, nhưng cố tình.... Việc đó cần phải được sự cho phép của một số người. Trước kia, chỉ có thỉnh thoảng khi cô được khen thưởng, mới có thể đi đến cổ trấn ở lại một hai ngày, ở bên cạnh bà nội.
*
Cô đứng trước phần mộ, nhỏ giọng kể lại những chuyện mấy năm nay bản thân gặp phải, thậm chí còn đem tất cả mọi việc lớn lớn bé bé lung tung rối loạn đều kể lại một lần, đến khi không có chuyện gì quan trọng cần nói nữa thì tay chân của cô cũng đã lạnh đến mức không còn cảm giác, lúc này Chu Túy Túy mới ngừng lại, lẳng lặng nhìn bà một hồi lâu, nói: "Con phải về rồi, lần sau lại đến thăm bà. Bà nhất định phải nhớ con đó."
Cô nhẹ nhàng cười, lưu luyến nhìn thêm vài lần mới xoay người rời đi.
*
Thời điểm Chu Túy Túy về đến nhà, ngoài ý muốn không thấy một bóng người.
Cô sửng sốt, nhìn xung quanh một vòng kêu lớn: "Thẩm Nam?"
Không có người đáp lại.
Cô chớp mắt, quả thật là khó có thể tin được. Có khi nào người đàn ông này lại biến mất không còn bóng dáng?
Không phải nói là đang nghỉ phép sao?
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của ổ khóa mật mã, lỗ tai Chu Túy Túy giật giật lắng nghe, quay đầu nhìn về phía người mở cửa, lúc nhìn thấy cô đã trở về, Thẩm Nam cũng không tỏ ý kiến nhướng mày, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Về rồi à."
"Ừm."
Ánh mắt của Chu Túy Túy sáng quắc nhìn chằm chằm vào Thẩm Nam: "Tôi còn tưởng anh lại đi chấp hành nhiệm vụ rồi chứ."
Thẩm Nam ngẩn ra, nhìn cô một cái: "Tạm thời không có."
Anh có một tuần nghỉ phép, bây giờ chỉ mới qua ba ngày.
Thẩm Nam chỉ đi siêu thị một chuyến để mua rau dưa và trái cây, anh ném chìa khóa qua một bên, xách túi đồ đi vào phòng bếp. Chu Túy Túy nhìn anh, mỉm cười đi theo.
Cô dựa vào bức tường ngay cửa, nhìn động tác sắp xếp đồ ăn của Thẩm Nam một cách chăm chú, đột nhiên hỏi: "Thẩm đội trưởng, tối hôm qua anh uống say anh biết không?"
Thẩm Nam: ".... Ừ."
Nghe vậy, tròng mắt của Chu Túy Túy đảo quanh, tiếp tục hỏi: "Anh có còn nhớ anh đã làm những gì không?"
Thẩm Nam quay đầu lại đưa mắt nhìn cô, không chút để ý nói: "Làm cái gì?"
Nghe xong, Chu Túy Túy lập tức nổi lên chút hứng thú! Chẳng lẽ Thẩm Nam người này khi uống say sẽ mơ hồ? Không nhớ rõ những chuyện mà bản thân đã làm?
Hai mắt của cô sáng rực, cong môi cười nói: "Tối hôm qua anh chiếm tiện nghi của tôi."
Thẩm Nam cầm lon coca khựng lại, sau đó tiếp tục đem coca nhét vào tủ lạnh, mặt không đổi sắc: "Em cảm thấy tôi sẽ tin?"
Chu Túy Túy nhướng mi, cầm điện thoại đắc ý dạt dào: "Không tin thì thôi, dù sao tôi cũng có lưu lại chứng cứ."
Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Nam đột nhiên xoay người đi về phía cô, đứng lại ở trước mặt cô, rũ mắt nặng nề nhìn Chu Túy Túy một cách chăm chú, ánh mắt kia.... Có cảm giác áp bách, làm cho Chu Túy Túy cảm thấy hơi khẩn trương.
Cô ngửa đầu đối mặt với Thẩm Nam, ho khan một tiếng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Đuôi lông mày của Thẩm Nam hơi chọn, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô: "Em thể hiện một chút."
"Thể hiện cái gì?" Chu Túy Túy kinh ngạc nhìn anh.
Thẩm Nam hạ giọng, lời ít ý nhiều nói: "Thể hiện một chút xem thử tối hôm qua tôi đã chiếm tiện nghi của em như thế nào."
Anh rất ít uống say, khi uống say cũng sẽ không có khả năng chiếm tiện nghi của người khác, Thẩm Nam vẫn luôn tự tin về điểm này. Hơn nữa thật ra tửu lượng của Thẩm Nam không tồi, tối hôm qua thật ra có thể xem là một chuyện ngoài ý muốn, tửu lượng của anh không tồi, nhưng cũng không thường uống rượu, không thể so được với một nữ tửu quỷ như Chu Túy Túy, nhưng hẳn là cũng không đến nổi nào.
Ít nhất là Thẩm Nam nghĩ như vậy.
Chu Túy Túy kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông trước mắt. Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt chân thành nghiêm túc của Thẩm Nam thì thiếu chút nữa cô đã cho rằng Thẩm Nam lại đang đùa giỡn mình.
Thể hiện lại một lần?
Phải thể hiện như thế nào?
Lại hôn thêm một lần nữa hả?
Cô cũng không phải bị điên!
Thẩm Nam nhìn tròng mắt đang đảo tròn của cô, nâng khóe môi vừa định nói thêm gì đó, điện thoại trong túi đã đột ngột đổ chuông, Thẩm Nam khựng lại, nhanh chóng nhận máy, đây là tiếng chuông quen thuộc mà trong đội đã đặc biệt cài đặt.
Giây tiếp theo, Chu Túy Túy nhìn thấy người đàn ông vốn dĩ vẫn đang thoải mái tùy tiện nhưng trong nháy mắt thần sắc đã trở nên nghiêm túc, nhanh nhẹn đáp lại đầu kia vài tiếng sau đó cúp máy, nhìn về phía cô: "Tạm thời có nhiệm vụ, đi đây."
Nói xong, cả người nhanh chóng biến mất ở trước mặt Chu Túy Túy.
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn cánh cửa vừa đóng lại, nở nụ cười bất đắc dĩ.
*
Nhiệm vụ lần này của Thẩm Nam có vẻ nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng, cho nên mới gọi điện thoại cho anh trong thời gian còn nghỉ phép.
Anh xuống dưới lầu lái xe đi, lập tức chạy nhanh về đội.
Chờ khi anh đến nơi, mọi người trong đội đã ngay ngắn chỉnh tề, hừng hực khí thế đứng ở thao trường [1]. Thẩm Nam dùng thời gian mấy chục giây thay xong quần áo, sau đó quay về đơn vị!
[1] Thao trường: là một khoảng sân hoặc bãi tập rộng lớn, thường dùng để diễn tập quân sự hoặc luyện tập thể thao.
Lần này là một nhiệm vụ khẩn cấp và bí mật.
Một lát, mọi người sẽ đem điện thoại của mình nộp lên, rồi mới được nhận nhiệm vụ.
- ---
Nửa tháng trôi qua, Chu Túy Túy cũng chưa liên lạc lại với Thẩm Nam.
Cô biết là người nhà của quân nhân thì cần làm cái gì, cần phải chấp nhận điều gì.
Sau khi trở về đây, trong khoảng thời gian ngắn này cô cũng không muốn quay lại cổ trấn, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ gọi điện thoại cho Thu Thu, hỏi thăm tình hình của quán rượu một chút, biết được mọi chuyện ở nơi đó vẫn ổn.
Chu Túy Túy ở nơi này cũng rất tốt, Thẩm Nam không ở đây, mỗi ngày cô đều đi theo Hạ Văn chơi đùa, ngẫu nhiên Ngải Trạch Dương cũng sẽ cùng đi uống rượu,.... Những chuyện mạo hiểm hơn nữa Chu Túy Túy sẽ không làm, bởi vì không thích hợp.
Hôm nay, Chu Túy Túy ra ngoài dạo phố cùng Hạ Văn, vào lúc đang dạo đến vui vẻ, đột nhiên cô bị một người gọi lại.
Cô ngẩn ra, quay đầu lại đối diện với người phụ nữ vừa gọi mình, sửng sốt, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, mím môi một hồi lâu mới nhỏ giọng gọi: "Mẹ."
Đứng ở trước mặt cô là một người phụ nữ ưu nhã, là mẹ của Thẩm Nam.
Mẹ Thẩm nhìn Chu Túy Túy, vô cùng kinh ngạc: "Túy Túy? Con không về cổ trấn sao?"
Chu Túy Túy à một tiếng, gật gật đầu: "Không ạ."
Vốn dĩ cô và Thẩm Nam đã dự định sẽ trở về thăm nhà, nhưng buổi tối hôm đó Thẩm Nam đột nhiên nhận được nhiệm vụ rồi đi mất, chuyện này.... Liền gác lại. Muốn Chu Túy Túy đến Thẩm gia một mình, cô sẽ không đi.
Mẹ Thẩm nhíu mày, sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi.
"Con không về cổ trấn? Vậy vì sao con không chịu đi thăm A Nam?"
Chu Túy Túy kinh ngạc nhìn mẹ Thẩm, không rõ nguyên do: "Thăm Thẩm Nam?" Cô há miệng thở dốc, muốn giải thích: "Không phải là anh ấy đi...."
Nói được một nửa, Chu Túy Túy đột nhiên mắc kẹt.
Ý tứ này của mẹ Thẩm quá rõ ràng.
"Anh ấy về rồi?" Chu Túy Túy đề cao âm lượng, nhìn thẳng vào mẹ Thẩm: "Mẹ, có phải anh ấy xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
*
Nhiệm vụ lần này của Thẩm Nam tương đối phức tạp, thời điểm chấp hành nhiệm vụ vì che chở cho một đồng đội nên phần eo bị thương, bị người ta đâm một dao.
Nhưng nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, sau khi trở về Thẩm Nam đã bị lệnh cưỡng chế nằm viện, làm một cái kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Phần eo bị thương có hơi nghiêm trọng, mất máu nhiều, cho nên cả người đều trở nên cực kỳ suy yếu.
Bởi vì được đưa vào bệnh viện quân khu, cho nên mẹ Thẩm và ba Thẩm là người biết tin đầu tiên, đến đây thăm anh, hai ngày nay còn đưa cơm cho anh.
Thời điểm chạng vạng, cửa bị gõ vang, Thẩm Nam liền cho rằng người đến là mẹ Thẩm.
Anh nói: "Cửa không có khóa." Rồi tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.
Chuyện anh bị thương không dám nói cho Chu Túy Túy biết, sợ cô suy nghĩ lung tung. Những chuyện bị thương thế này, Chu Túy Túy so với bất kỳ ai cũng đều để tâm hơn.
Thẩm Nam đầu cũng không thèm nâng nói: "Mẹ, đã nói là không cần phải đưa cơm đến cho con, con chỉ bị thương nhẹ...."
Còn chưa nói dứt lời, đã bị người kia đánh gãy.
"Ai là mẹ anh."
- --
Nhiên: Ngao~ Thẩm gia chuẩn bị lên thớt:)) Tác giả bật mí chương sau sẽ có cảnh kích thích, còn kích thích như nào thì mình khum nói đâuu 😗