Điều Lãng Mạn Của Anh Ấy

Chương 14: Cháo trắng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Ninh Nhiên
Beta-er: Xảo Xảo
___🐳___
Thẩm Nam khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Hai người bốn mắt chạm nhau, anh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Chu Túy Túy, theo bản năng nhíu mày muốn giải thích, nhưng lời nói đến bên miệng, lại cảm thấy giải thích rất dư thừa.
Trầm mặc một lúc, Chu Túy Túy xách túi nilon màu trắng đi thẳng vào, đặt hết mấy món đồ lên bàn.
Thẩm Nam đưa mắt nhìn qua, hỏi: "Sao lại đến đây?"
Chu Túy Túy kéo ghế dựa bên cạnh ra ngồi xuống, lười biếng ừ một tiếng, lời ít ý nhiều nói: "Lúc đi dạo phố chạm mặt mẹ anh."
Cô cũng không biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Thẩm Nam: "...."
Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn chằm chằm Chu Túy Túy thật lâu, sau đó trầm mặc một lúc rồi nói: "Bà ấy đã nói với em cái gì?"
Chu Túy Túy hơi mỉm cười, bày ra biểu tình giống như cư xử với mọi người, khẽ nhếch mày: "Không nói gì cả."
Cả phòng rơi vào trầm mặc.
Nếu là thời điểm Thẩm Nam vừa mới biết đến Chu Túy Túy, sẽ cảm thấy thần thái lúc này của cô rất tự nhiên, hoàn toàn là đang biểu lộ chân tình, nhưng anh không phải chỉ mới quen biết Chu Túy Túy, cũng không phải là một người bạn đơn giản cùng nhau nói chuyện, đương nhiên có thể cảm giác được cô không thích hợp. Chu Túy Túy càng tỏ ra bình tĩnh thì trên thực tế cảm xúc lại càng không ổn.
Ít nhất ở trong mắt của anh chính là như thế.
Anh chăm chú nhìn cô một hồi, mới mang theo áy náy nói: "Vết thương nhỏ này của tôi không có vấn đề gì lớn, đừng lo lắng."
"Ừ, tôi không lo lắng." Chu Túy Túy buồn cười nhìn Thẩm Nam.
Thẩm Nam: "...."
Cô cúi đầu tháo mở túi nilon đang đặt trên mặt bàn, lấy đồ ăn bên trong ra, bưng đến bên bàn nhỏ ngay mép giường của Thẩm Nam, thấp giọng nói: "Anh bị thương không thể ăn những loại đồ ăn kích thích, cho nên tôi cũng chỉ mua cháo trắng đến thôi."
Thẩm Nam rũ mắt nhìn bàn tay trắng nõn của cô, không hé răng.
Sau khi dọn xong, Chu Túy Túy nhìn anh: "Ăn đi, mua hai phần hẳn là đủ ăn rồi."
Thẩm Nam dừng một chút, liếc nhìn biểu cảm của cô, duỗi tay muốn lấy tô cháo bên cạnh, nhưng chỉ vừa nghiêng người, chỗ eo bụng đang băng bó kia liền bắt đầu đau đớn co rút lại. Anh nhìn Chu Túy Túy ngay cả lông mày cũng không thèm động, kêu lên: "Không lấy được."
Chu Túy Túy ngẩng đầu liếc qua, giúp đỡ đưa tới tận tay Thẩm Nam, sau đó không nói một lời ngồi về trên ghế trong góc, cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Thẩm Nam khựng lại, cuối cùng vẫn cúi đầu ăn hết cháo trắng.
Mới vừa ăn vào miệng, Thẩm Nam lập tức cảm nhận được sự bất thường.... Chu Túy Túy mua cháo trắng, một chút hương vị cũng không có. Tay cầm cái muỗng của anh cứng đờ, sau đó mặt không đổi sắc nuốt xuống, đến cuối cùng.... Hai phần cháo trắng không có hương vị đều vào trong bụng anh.
Mà Chu Túy Túy, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu nhìn anh thêm lần nào, cô vẫn luôn cúi đầu chơi trò chơi trên điện thoại, ngẫu nhiên còn cùng người ta nói chuyện giao lưu, nghe giọng nói hẳn là tâm tình còn rất tốt.
Sau khi ăn xong, Chu Túy Túy thu dọn túi rác rồi ra ngoài vứt, khi quay về phòng liền nhìn về phía anh: "Nếu anh không có việc gì, vậy cố gắng dưỡng thương đi, tôi đi về trước."
Nói xong, Chu Túy Túy xoay người muốn rời đi.
Mới vừa đi được hai bước, phía sau liền truyền đến một tiếng phịch, cô nhíu chặt mày, nhìn về phía người đàn ông đang muốn xuống giường kia, mím môi hỏi: "Anh làm gì?"
Thẩm Nam đau đến mức sắc mặt trắng bệch, môi nhấp thành một đường thẳng tắp, nhìn thẳng vào cô, nhưng giọng nói vẫn trầm ổn như cũ: "Tức giận?"
"Không có."
Chu Túy Túy thần sắc lãnh đạm liếc mắt, hỏi: "Có muốn gọi bác sĩ giúp anh không?"
Thẩm Nam: "...."
Ngày hôm đó, sau khi Chu Túy Túy gọi bác sĩ cho Thẩm Nam xong thì lập tức bỏ đi.
Khoảng thời gian hai ngày sau đó, Chu Túy Túy sáng trưa chiều đều đúng giờ xách theo cháo trắng không có hương vị xuất hiện ở bệnh viện. Sau khi nhìn anh ăn xong liền rời đi, toàn bộ quá trình đều vô cùng lãnh đạm.
*
Chạng vạng ngày thứ ba, Chu Túy Túy như thường lệ xách theo cháo trắng xuất hiện.
Thẩm Nam im lặng ăn cháo, đợi anh ăn xong, Chu Túy Túy đứng dậy thu dọn hộp giữ ấm, vừa mới xoay người qua, cổ tay của cô đã bị người kia nắm chặt.
Cô ngẩn ra, cúi đầu đối diện với Thẩm Nam, liếc mắt một cái, cô liền thấy được một đôi mắt thâm thúy đen như mực, đôi mắt đó, giờ này khắc này bỗng nhiên sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô. Chu Túy Túy mím môi, nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay của mình: "Muốn làm gì?"
Thẩm Nam bật cười, nhìn về phía cô: "Vẫn chưa nguôi giận sao?"
Chu Túy Túy ngừng lại một chút, muốn kéo tay anh ra: "Cái gì nguôi giận? Tôi không có tức giận."
Cô có phần giấu đầu lòi đuôi.
Thẩm Nam lôi kéo tay cô, hơi dùng một chút lực nhanh nhẹn đem người ôm đến đụng vào bả vai của mình.
Tư thế này của hai người.... Sáp vào nhau quá gần, gần đến mức có thể nhìn được rõ ràng thân ảnh chính mình trong đồng tử của đối phương.
Chu Túy Túy mím môi, quật cường không muốn nhìn anh, lúc định giãy giụa tách nhau ra, Thẩm Nam đột nhiên lại dùng lực, trực tiếp kéo Chu Túy Túy bay thẳng lên giường, cả người cũng hướng về phía trên giường ngã xuống, sau đó Thẩm Nam xoay người đè lên.
"Rốt cuộc anh muốn cái gì?" Cô giận tái đi.
Ánh mắt Thẩm Nam nặng nề chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia mang theo sự nóng bỏng và một loại cảm xúc nói không nên lời.
Hai người đối diện, hơi thở đan xen vào nhau, Thẩm Nam đè cô gái dưới thân, miệng vết thương bị lôi kéo có hơi đau, anh không biểu hiện ra ngoài, rũ mắt nhìn chằm chằm Chu Túy Túy thật lâu, sau đó mới khàn giọng trực tiếp giải thích: "Thật xin lỗi. Không phải cố ý muốn gạt em, chủ yếu là nghĩ vết thương này không có vấn đề gì quá lớn, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi. Ai tôi cũng không nói, không phải chỉ gạt một mình em."
Ở phương diện này, Thẩm Nam đối xử rất bình đẳng.
Anh là quân nhân, số lần bị thương nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, thường xuyên sẽ bị, chỉ cần là không ảnh hưởng tới tính mạng, anh đều rất ít khi nói với người khác. Con người lúc nào cũng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, ai cũng đều giống nhau. Loại nghề nghiệp này của Thẩm Nam khiến mấy người trong nhà mỗi ngày đều luôn lo lắng hãi hùng, cho nên sẽ càng không muốn đem mấy vấn đề nhỏ nhặt nói với bọn họ.
Đây là thói quen cá nhân.
Hơn nữa bên phía Chu Túy Túy, Thẩm Nam thậm chí có thể bảo đảm gần như 90% cô sẽ không biết. Chỉ là anh ngàn tính vạn tính cũng không tính đến việc cô sẽ chạm mặt với mẹ mình.
Đôi mắt Chu Túy Túy lóe lên, bị đè có chút không thở nổi, lãnh lãnh đạm đạm lên tiếng: "Tôi biết."
Cô duỗi tay đẩy bả vai Thẩm Nam: "Anh có thể cùng tôi nói chuyện bình thường được hay không?"
Thẩm Nam nhướng mày, trong mắt tràn đầy sự nghiền ngẫm nhìn cô: "Cùng em nói chuyện bình thường em sẽ nghe sao?"
Tính tình của người này giống y như con báo nhỏ vậy, muốn kéo cũng kéo không được.
Chu Túy Túy: "...."
Cô xốc xốc mí mắt, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, ngữ khí lãnh đạm: "Còn muốn nói gì nữa?"
Thẩm Nam trầm ngâm một lát, giải thích nói: "Về sau sẽ cố gắng chú ý, nhưng nếu nói với em, em cũng đừng quá lo lắng."
Anh sợ sẽ dẫm lại vào vết xe đổ trước đó.
Chu Túy Túy rũ mắt, không hé răng. Thật ra cô có thể lý giải được vì sao Thẩm Nam không nói với mình, nhưng hiểu rõ thì hiểu rõ, sau khi hiểu rõ vẫn sẽ có một chút không thoải mái.
Bọn họ hiện tại không có chút tình cảm nào, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là vợ chồng được pháp luật chứng nhận, kết quả thì sao.... Ông xã của mình bị thương, vẫn phải từ miệng của mẹ chồng mới biết được, bây giờ Chu Túy Túy vẫn không dám nhớ lại vẻ mặt của mẹ Thẩm khi nhìn mình lúc đó.
Cô che giấu cảm xúc của bản thân, hạ thấp giọng nói: "A."
Hai người không tiếng động đối mặt nhau, một bầu không khí mập mờ quanh quẩn bao trùm lấy hai người họ, Thẩm Nam nhìn người con gái gần trong gang tấc, hầu kết lăn lộn, ánh mắt nặng nề.
Tư thế lúc này của bọn họ cũng vô cùng xấu hổ.... Một trên một dưới, đặc biệt ái muội không thôi.
Chu Túy Túy trốn tránh ánh mắt của anh, nghiêng đầu nhìn về phía khác, vừa định cất lời thì cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, theo đó còn có một giọng nam truyền đến: "Thẩm gia cậu cũng quá...."
Còn chưa nói dứt lời, Lục Gia Tu và Hồ Dật đứng sững lại ở cửa. Hai người bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trong phòng, Lục Gia Tu chớp chớp mắt, Hồ Dật tiếp lời anh ta, sửa lại câu nói còn chưa nói xong: "Tính phúc*...."
(*) Tính phúc: tính dục, ý nói đến sự cao trào và độ cường hãn trong quan hệ tình dục.
Chu Túy Túy sững sờ, gương mặt đỏ lên trực tiếp đẩy mạnh Thẩm Nam ra, Thẩm Nam không chú ý, động tới miệng vết thương, kêu rên thành tiếng.
Chu Túy Túy cũng mặc kệ anh, trực tiếp từ trên giường bò dậy, nhìn về phía hai người kia.
Trong lúc nhất thời, không khí vô cùng xấu hổ.
*
Buổi tối trong bệnh viện cũng không yên tĩnh, hộ sĩ băng bó miệng vết thương cho Thẩm Nam, thấy vệt máu bên trên thì nhíu mày nhìn về phía người đàn ông trước mặt, ho một tiếng nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh phải chú ý kỹ một chút, đừng có vận động đến mức xuất huyết nhiều như vậy."
Thẩm Nam không hé răng.
Tiểu hộ sĩ đứng một bên nhìn anh xốc áo lên, nhìn đường nhân ngư* bên dưới lớp quần áo kia, mặt đỏ tai hồng, rất thẹn thùng.
(*) Nhân ngư tuyến (đường nhân ngư): là cơ bụng hai bên xương chậu kéo xuống tạo thành hình chữ V ở bụng dưới. Bonus chiếc ảnh mlem hihii (≖ ͜ʖ≖)

Người đàn ông này là quân nhân, người trong bệnh viện bọn họ đều biết, tiểu hộ sĩ vừa đi làm không lâu thì nhận được công việc băng bó hằng ngày cho Thẩm Nam, cô ta làm việc rất cẩn thận và nghiêm túc, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thẩm Nam vẫn sẽ nhịn không được hơi đỏ mặt.... Tổng cảm thấy người đàn ông này quá ưu tú, bộ dáng lạnh lùng, cương ngạnh, dáng người cực kỳ đẹp.
Mấy chị em phòng hộ sĩ các cô mỗi ngày đều sẽ thảo luận một số chuyện lung tung rối loạn, cô ta trộm liếc mắt nhìn da thịt màu đồng cổ trước mặt, trong đầu nổ 'ầm' nghĩ tới một số lời nói của mấy chị em, động tác trên tay nháy mắt nặng hơn vài phần.
Thẩm Nam nhíu mày.
Chu Túy Túy ngồi một bên quan sát, lãnh đạm hỏi: "Còn chưa xong hả?"
Tiểu hộ sĩ vội vàng hoàn hồn, hơi áy náy nhìn về phía Chu Túy Túy: "Xin lỗi."
"Không có việc gì." Thẩm Nam nói.
Sau khi tiểu hộ sĩ băng bó cho anh xong, mới nhắc nhở: "Tạm thời đừng đụng tới miệng vết thương, tắm rửa gì đó cũng không được để dính nước, sẽ nhiễm trùng."
Đến khi người hộ sĩ đi rồi, sắc mặt Chu Túy Túy mới trầm xuống.
Lục Gia Tu và Hồ Dật liếc nhau, ho khan đánh vỡ sự yên tĩnh này: "Cái kia.... Thẩm gia có đỡ hơn chút nào không?"
"Thẩm gia nghỉ ngơi không tệ nha, vừa khéo hôm nay bọn tôi đi gặp Chu Nhiên cho nên lại đây nhìn một chút."
Kết quả hai người cũng không nghĩ đến lại trùng hợp đụng phải một màn kích thích như vậy. Nghĩ nghĩ, Lục Gia Tu đột nhiên cảm thấy chờ sau khi Thẩm Nam khỏe lại, anh ta phải chuẩn bị đi ra ngoài trốn một đoạn thời gian mới được, đánh gãy chuyện tốt của Thẩm gia.... Như thế nào cũng sẽ bị đánh một trận.
Chu Túy Túy nhớ đến trường hợp vừa nãy, đang suy nghĩ tìm cớ rời đi, tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên. Ánh mắt của cô sáng lên, nhìn điện thoại ra hiệu: "Các anh nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại."
Chờ Chu Túy Túy đi rồi, Lục Gia Tu và Hồ Dật không nhịn được nữa cười phá lên, nhìn về phía Thẩm Nam đang có sắc mặt không tốt lắm, trêu chọc: "Thẩm gia, vừa nãy có phải anh em đã đánh gãy chuyện tốt của cậu hay không?"
Hồ Dật cùng anh ta kẻ xướng người hoạ: "Chị dâu nhỏ dáng người quả thật rất tốt, so với đại bộ phận nghệ sĩ đều tốt hơn."
"Mỗi ngày tới bệnh viện bồi Thẩm gia, cũng khó trách Thẩm gia nhịn không được."
Hồ Dật cười nhạo một tiếng, nhướng mi: "Nói đúng lắm!"
Thẩm Nam tức giận, trừng mắt nhìn hai người: "Câm miệng!"
Bên kia, là Hạ Văn gọi điện thoại tới.
"Đang làm gì đó?"
Chu Túy Túy đi tới cuối hành lang, khẽ ừ một tiếng: "Ở bệnh viện, làm sao vậy?"
Nghe vậy, Hạ Văn cười cười: "Đi uống rượu không? Đêm nay Ngải Trạch Dương cũng đến."
Chu Túy Túy suy nghĩ giây lát: "Đêm nay tớ không đi được."
"Cậu không đi thì buổi tối cậu có ngủ được hay không?" Hạ Văn đối với Chu Túy Túy có thể nói là cực kỳ hiểu rõ, người này gần đây vẫn luôn mất ngủ, trừ phi là uống đến mơ mơ màng màng mới có thể miễn cưỡng ngủ được hai tiếng, bằng không cũng chỉ có thể uống thuốc.
Chu Túy Túy: "...."
Hạ Văn nghe bên cô im lặng trầm mặc, trêu chọc nói: "Hay là đêm nay chuẩn bị ngủ với ông xã nhà cậu?" Cô ấy huýt sáo một tiếng, giống như một cô gái lưu manh: "Hiện tại thế nào, ông xã của cậu có giải thích với cậu chưa?"
"Ừ."
"Còn chuyện khác thì sao."
"Chuyện khác gì cơ?"
"Tình cảm đó! Đôi vợ chồng các cậu không thể trực tiếp thêm một chút hay sao, trực tiếp 'thượng' đi! Sợ cái gì, dù sao cũng là hợp pháp." Cô ấy suy nghĩ, tự hỏi: "Hay là do mị lực của cậu không đủ."
Cô ấy chậc một tiếng, đưa ra ý đồ xấu cho Chu Túy Túy: "Nếu không cậu.... Sắc dụ thử xem?"
"...." Chu Túy Túy trợn trắng mắt: "Cậu câm miệng."
Sắc dụ cái gì mà sắc dụ.
Cô nghĩ đến miệng vết thương kia của Thẩm Nam, không nói gì hừ một tiếng. Cứ cho là cô có cái ý tưởng này thì Thẩm Nam cũng sẽ không hành động được gì, dựa vào cái thân thể hao tổn kia của anh.... Hoàn toàn không được.
Hai người tán gẫu hai câu, Chu Túy Túy cúp điện thoại.
*
Lúc cô trở lại phòng bệnh, Thẩm Nam đã thay quần áo, còn mặc thêm áo khoác vào.
Chu Túy Túy ngẩn ra, nhìn bọn người Lục Gia Tu bên cạnh ngập ngừng: "Muốn đi ra ngoài hả?"
Lục Gia Tu chớp mắt với cô, thoải mái nói: "Chị dâu nhỏ, Thẩm gia nói muốn xuất viện."
Chu Túy Túy: "...."
Cô nhìn Thẩm Nam, vẻ mặt nhàn nhạt: "Vừa nãy không phải tiểu hộ sĩ đã nói đừng đụng tới miệng vết thương sao, vậy mà còn đi?"
Thẩm Nam liếc mắt nhìn cô, ừ một tiếng: "Chỉ cần không đụng tới miệng vết thương sẽ không có vấn đề gì lớn, vừa mới gọi điện thoại cho bác sĩ rồi."
Cứ như vậy, một đêm mơ mơ hồ hồ, Thẩm Nam đã từ bệnh viện về tới trong nhà.
Bọn người Lục Gia Tu đưa hai người đến cửa xong liền rời đi, Chu Túy Túy đỡ Thẩm Nam trực tiếp đi thẳng vào phòng, toàn bộ quá trình cô đều lạnh nhạt, không thèm nói với Thẩm Nam một lời nào.
Sau khi vào phòng, Chu Túy Túy chậm rãi đỡ anh nằm lên trên giường, thỉnh thoảng còn che chở vị trí vừa bị xuất huyết của anh. Nhìn người đã nằm xuống, Chu Túy Túy lập tức xoay người muốn chạy, nhưng tay lại một lần nữa bị người kia kéo lại.
"Còn muốn làm gì nữa?" Giọng nói của cô không được tốt lắm.
Thẩm Nam cười khẽ, quan sát đến biểu tình của cô: "Tâm sự một chút."
Chu Túy Túy trầm mặc một lúc, lời nói lạnh nhạt: "Nói cái gì, chúng ta không có chuyện tốt gì để nói." Cô giãy giụa, thật sự muốn rời đi.
Thẩm Nam không cho.
"Anh.... A...." Lời nói còn chưa nói xong, Chu Túy Túy đã bị kéo ngã vào lòng ngực của Thẩm Nam.
Cô đụng vào vòng ngực cứng rắn, có chút mơ màng buột miệng thốt ra: "Anh lại lộn xộn, lần này sẽ không có tiểu hộ sĩ ôn nhu băng bó cho anh đâu!"
Nghe vậy, Thẩm Nam hơi nhướng mày, câu môi cười áp tới gần cô, anh duỗi tay đè lên phía sau lưng của Chu Túy Túy, cúi đầu nhìn cô gái đang ghé vào trong lòng ngực, kề sát bên tai cô, giọng nói hơi khàn hỏi: "Ghen tị?"
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm gia: Về sau sẽ cho em cảm thụ được rốt cuộc thân thể của anh có được hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.