Điều Lãng Mạn Của Anh Ấy

Chương 2: Gặp Dịp Thì Chơi




🐳 Editor: Ninh Nhiên 🐳
Hai người cứ dùng tư thế ái muội dễ làm người ta thẹn thùng mà ôm nhau thật lâu, đầu vẫn chuyển động mập mờ.
Người ngoài nhìn vào chính là người đàn ông đang giữ khuôn mặt người phụ nữ bằng đôi tay thon dài của mình và cúi đầu hôn. Cánh tay người phụ nữ thì ôm lấy cổ người đàn ông, chủ động đáp lại.
Cánh tay của người phụ nữ thon dài trắng trẻo treo ở trên cơ thể người đàn ông, cùng với màu đồng da thịt ở cổ của anh lập tức trở nên rất tương phản làm mọi người cảm thấy sự va chạm này vô cùng kích thích.
Hai người bọn họ đứng ở căn phòng gỗ nhỏ hẹp cũ nát này, thân thể khó lòng tách khỏi nhau.
Nhưng trên thực tế, Thẩm Nam không có hôn xuống môi cô.
Trừ bỏ lúc đầu thật sự ở bên ngoài phố chiếm một chút tiện nghi của Chu Túy Túy ra thì sau đó anh không còn làm thêm gì nữa, chỉ đơn giản là thân mật dựa vào nhau rất gần, mũi cũng sắp dán vào nhau, hô hấp của hai người triền miên đan xen vô cùng ái muội.
Chu Túy Túy là người thông minh, cô cũng biết rõ người chồng thần long thấy đầu không thấy đuôi này của mình làm công việc gì, từ ban đầu Thẩm Nam cùng cô thân mật, ngay lúc anh dùng giọng điệu lưu manh để nói chuyện với cô, cô liền đoán được --
Người này hẳn là đang chấp hành nhiệm vụ theo dõi người khác hoặc là bị người khác theo dõi.
Mặt của cô bị Thẩm Nam ôm lấy, chặn lại ánh mắt của những người ở bên ngoài.
Hai người im lặng nhìn nhau, Chu Túy Túy nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Thẩm Nam, có chút thất thần, hốc mắt của anh rất sâu, mày rậm mắt to, con ngươi đen nhánh sáng ngời, bên trong giống như còn đang lóe lên một ngọn lửa vô hình.
Bọn họ đã hai năm không gặp nhau, chưa từng nghĩ tới khi gặp lại là trong tình trạng như thế này.
Thẩm Nam nhìn vào đôi mắt gợn sóng xen lẫn kinh ngạc của Chu Túy Túy, ánh mắt anh không thể hiện quá nhiều cảm xúc, giống như là đang nhìn một người xa lạ. Thẩm Nam bây giờ với Thẩm Nam lúc nãy ở trên phố cùng cô thân thiết như là hai người khác nhau, hoàn toàn bất đồng.
Ngay khi Chu Túy Túy sắp không chịu nổi ánh mắt kia của Thẩm Nam thì anh đột nhiên nghiêng đầu.
Nháy mắt, Chu Túy Túy liền hoàn hồn lập tức đẩy tay của anh ra, đôi môi mím lại.
Thẩm Nam lui về sau một bước, lặng lẽ nhìn cô di chuyển càng lúc càng xa.
Chờ Chu Túy Túy ngừng lại, anh mới chậm rãi nói: "Xin lỗi."
Lý do anh thay đổi tính khí một cách nhanh chóng còn thân mật gọi Chu Túy Túy là bà xã bởi vì anh bị người khác theo dõi, đến nỗi mục đích của họ là cái gì, Thẩm Nam đại khái cũng có thể đoán được.
Chu Túy Túy ngước mắt nhìn anh, đôi mắt hơi lóe sáng, đối với hành động mà anh vừa làm có chút khó chịu, nhưng vẫn là rất bình tĩnh hỏi câu: "Anh trở về khi nào?"
"Hai ngày trước, vẫn chưa kịp nói với em." Cô lạnh lùng, Thẩm Nam so với cô càng lạnh lùng hơn, thanh âm khàn khàn trầm thấp, không thể nghe ra một chút cảm xúc nào.
Giống như người vừa tú ân tú ái trêu chọc cô căn bản không phải là anh. Tuy rằng hai bọn họ là gặp dịp thì chơi, nhưng Chu Túy Túy vẫn cảm thấy có chút tức giận.
Tốt xấu gì cũng là vợ chồng đi, nếu thật sự không có cảm tình thì cũng đã ngủ với nhau một lần.... Trở về cũng không nói một tiếng.
Nghĩ đi nghĩ lại cô hừ lạnh một tiếng, có một chút xúc động không nói thành lời.
Người này, hai năm không gặp anh vẫn lãnh đạm như trước.
"Anh đang chấp hành nhiệm vụ?" Chu Túy Túy không nhịn được hỏi thêm.
Tối hôm qua vừa mới mơ thấy một người nào đó, hôm nay liền như vậy chân chân thật thật gặp được, đối với bất kì ai đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Giấc mơ của cô là lần đầu tiên linh nghiệm.
Thẩm Nam không hé răng, Chu Túy Túy liền hiểu rõ. Anh đây chính là cam chịu, chẳng qua quân nhân có chức trách của quân nhân, những nhiệm vụ này đối với bọn họ mà nói, đều phải bảo mật. Đừng nói là bà xã, đến cả ba mẹ cũng không thể nói.
Chu Túy Túy cũng không tính toán hỏi nhiều, đối với cô mà nói, người chồng đã hai năm không gặp này cô không cần thiết phải truy cứu rõ ràng.
Dù sao hai người năm đó kết hôn cũng là không trâu bắt chó đi cày [1].
[1] Không trâu bắt chó đi cày - 赶鸭子上架: ép người khác làm một việc mà họ không có khả năng hoặc nói về một việc làm gì đó ngoài ý muốn tưởng như không thể xảy ra.
Sau khi im lặng được một lúc, Chu Túy Túy nhìn người đàn ông trầm mặc ít nói trước mặt, cô hỏi: "Có cần tôi hỗ trợ không?"
Thẩm Nam rũ mắt, ánh mắt nặng nề nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "Tạm thời không cần, em về trước đi."
Chu Túy Túy bĩu môi, vừa định nói chuyện, lại bị Thẩm Nam ngắt lời.
"Đợi một chút."
"Cái gì?"
Thẩm Nam ánh mắt âm trầm chăm chú nhìn cô một lúc, thấp giọng nhắc nhở: "Mấy ngày nay hạn chế ra cửa, bên ngoài không an toàn."
Nghe vậy, con ngươi của Chu Túy Túy xoay một vòng, cười khẽ một tiếng, duỗi tay nắm lấy cằm của Thẩm Nam hơi hạ thấp xuống, có chút kinh ngạc: "Anh thế nhưng còn sẽ cùng tôi nói cái này?" Cười cười, cô nhún vai, thực sảng khoái ừ một tiếng: "Hẹn gặp lại."
Nói xong, cô cũng không đợi Thẩm Nam phản ứng lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như một con bạch khổng tước cao ngạo, không chút do dự xoay người rời đi.
Thẩm Nam nhìn chằm chằm bóng dáng gầy ốm của cô một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm.
Ở bên kia, Đồng Nguyên Minh trở về lại bên cạnh Thẩm Nam chỉ sau khi Chu Túy Túy rời đi được vài phút.
Hai người bọn họ lúc nãy bị người khác theo dõi, Tiểu Đồng đi mua chút đồ, cho nên cùng Thẩm Nam tách ra, hoàn toàn không ngờ cứ như vậy liền tách ra nửa giờ....
Tiểu Đồng nhìn thần sắc lãnh đạm của đội trưởng, thấp giọng nói: "Thẩm gia, chúng ta bị phát hiện."
Thẩm Nam ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời buổi sáng nóng bức, làm người ta cảm thấy chói mắt. Anh nheo mắt, lấy bật lửa từ trong túi ra, đốt lên rồi đưa điếu thuốc đến bên môi hít một hơi, sương khói tràn ngập, trầm tư một lúc, Thẩm Nam nhìn về phía Tiểu Đồng: "Tra được chỗ ở của đối phương rồi?"
"Tra được rồi." Nhắc tới việc này, mắt của Tiểu Đồng liền sáng lên, hắn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thẩm Nam, hưng phấn nói: "Thẩm gia anh thật sự đoán đúng rồi, bọn họ ở lại trong một nhà trọ vừa đúng lúc nhà trọ đó nằm ở cuối ngõ nhỏ, bên cạnh nhà trọ là một quán rượu, bên cạnh quán rượu là một cái hồ, đó là hồ lớn nhất tại trấn cổ Thanh Nguyệt."
Nghe vậy, hầu kết của Thẩm Nam lăn lăn, trầm giọng hỏi: "Quán rượu tên gọi là gì? Có thể cho người ngủ lại sao?"
"Túy liễu cân nhĩ tẩu [2], không thể cho người ngủ lại."
[2] Túy liễu cân nhĩ tẩu (tạm dịch là cơn say đi cùng bạn), do đây là tên quán rượu nên mình để nguyên văn nha.
Sau khi nghe thấy tên quán, Thẩm Nam trầm mặc.
"Thẩm gia." Tiểu Đồng dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Thẩm Nam đang im lặng không nói lời nào, hỏi: "Muốn đi hỏi một chút không?"
Thẩm Nam suy nghĩ giây lát, lắc lắc đầu: "Đến quán trọ gần đó thuê hai gian phòng."
"Được."
Hai người khẩn cấp hành động.
****
Sau khi kiểm tra kỹ, Thẩm Nam cùng Tiểu Đồng ở trong phòng thảo luận đường lối tiến hành công việc, ghi nhớ tất cả tin tức do những đồng đội khác gửi tới.
Anh ngồi ở bên cửa sổ, ngước mắt nhìn cửa hàng ở đối diện, sau một lúc trầm tư, anh cúi đầu gửi cho đồng đội một cái tin nhắn.
Sau khi trở lại quán rượu, Chu Túy Túy trực tiếp lên lầu bổ sung giấc ngủ. Sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của cô rất lành mạnh, chính là mỗi ngày cần phải ngủ đủ chín giờ, bằng không khi làm cái gì cũng không thể tập trung được.
Đến buổi chiều, cô vừa mới tỉnh ngủ, Thu Thu liền chạy đến đem tình huống cấp bách mới nhất của nhà trọ bên cạnh thông báo với cô.
Nhà trọ mới có mấy vị khách vào ở, tướng mạo nhìn qua có cảm giác như hung thần ác sát, Lâm Bình không yên tâm, cho nên lại đây thông báo một chút. Hai cái quán rượu và nhà trọ đều là của Chu Túy Túy, tuy trước kia cũng từng tiếp đãi không ít các vị khách kỳ quặc lạ lùng nhưng nếu có gì khả nghi Lâm Bình vẫn sẽ qua đây nói một tiếng.
Lâm Bình là nhân viên làm việc ở nhà trọ bên cạnh.
"Túy Túy, chị nói xem bọn họ có thể chính là một đám người xấu hay không?"
Mặc dù là ở cái cổ trấn gần biên giới này, loại người nào cũng đều gặp qua, sự tình gì cũng đã từng chứng kiến. Nhưng Thu Thu vẫn cảm thấy sợ hãi.
Chu Túy Túy chống đầu trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn về phía Thu Thu: "Nhìn thấy mấy người kia rồi hả?"
"Không có, Lâm Bình kêu em đừng đi qua, nói là bọn họ lớn lên hung dữ, có điểm dọa người, hơn nữa sau khi ăn cơm xong bọn họ liền kéo nhau về phòng nghỉ ngơi, sau đó cũng không ra ngoài nữa." Cô đem những gì Lâm Bình nói thuật lại một lần nữa, không sót từ nào.
Chu Túy Túy gật gật đầu, an ủi Thu Thu: "Được rồi, vậy em hôm nay cũng đừng đi qua." Suy nghĩ giây lát, cô cúi đầu nhìn tin nhắn vừa nhận được trong điện thoại tiếp tục hỏi: "Mấy người kia thuê phòng trong bao lâu?"
"Ba ngày."
"Không thành vấn đề, nói với bọn họ mấy ngày tới cứ tiếp đón giống như những vị khách bình thường, đừng khẩn trương, nói không chừng người ta chỉ là lớn lên trông không bình thường lắm, sẽ không có chuyện gì lớn đâu." Tuy là nói như thế, nhưng trong lòng của Chu Túy Túy thật ra mơ hồ có chút bất an.
Từ lúc bị đụng ngã cho đến khi nhìn thấy Thẩm Nam, cô liền cảm thấy cổ trấn này có khả năng sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng cụ thể là chuyện gì, cô cũng không nói trước được.
Thu Thu lập tức đáp ứng: "Vâng."
Vừa dứt lời, bọn họ liền nhận được tin nhắn mới trong nhóm WeChat.
[Lâm Bình: Lại có thêm hai vị khách mới tới, hai người kia nhìn cũng cao to, đi đứng đặc biệt rất mạnh mẽ.]
[Chu Túy Túy: Gửi qua cho chị tên của mấy vị khách đăng ký.]
[Lâm Bình: Được, Túy Túy chị hôm nay cũng đừng đi qua đây.]
Người trẻ tuổi xinh đẹp, luôn khiến cho người khác chú ý.
[Chu Túy Túy: Chị biết rồi, hiện tại hai vị khách vừa vào ở tên gọi là gì?]
Lâm Bình vừa gửi tin nhắn vừa đăng ký, đọc được tin nhắn của Chu Túy Túy, cậu ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông đang đứng trước mặt mình, lại cúi đầu nhìn chứng minh thư mà cậu đang cầm trong tay, đang định trả lời tin nhắn cho cô thì mấy vị khách thuê phòng lúc sáng từ sân sau bên kia đi đến, nhìn về phía Lâm Bình.
"Phục vụ."
Lâm Bình ngay lập tức trả lời: "Xin chào, có việc gì cần giúp sao?"
Cường Tử, cũng chính là một tên đàn ông gầy ốm đi theo bên cạnh người dẫn đầu nói: "Rượu mà bọn tôi uống giữa trưa là mua ở đâu? Báo ca của bọn tôi còn muốn uống tiếp, hương vị không tồi."
Lâm Bình và Tiểu Nhậm từ bên kia cùng chạy ra nhìn nhau một cái, vội vàng nói: "Thật sao, vậy các vị ngồi xuống trước, tôi đi lấy cho các vị."
"Không cần." Người đàn ông tên là Báo ca tùy ý vẫy vẫy tay, nhìn về phía Lâm Bình: "Nói cho bọn tôi biết mua ở đâu là được rồi, tự bọn tôi đến."
Nhìn tình hình hiện tại, Lâm Bình cũng không có biện pháp, chỉ nói là ở bên cạnh.
Nhóm người nhận được câu trả lời liền lập tức rời đi, nhìn bọn họ đi ra khỏi cửa quán, Lâm Bình nhanh chóng gửi tin nhắn cho Chu Túy Túy: Bà chủ, mấy vị khách kia đang đi qua quán rượu, nói là muốn uống rượu. Chị cùng Thu Thu cũng đừng xuất hiện, để Lâm Mộc chiêu đãi.
Chu Túy Túy không kịp xem tin nhắn của Lâm Bình, cô đang trả lời tin nhắn của một người khác, chờ đến lúc đọc được thì mấy người kia đã vào quán.
Cô ngừng lại một chút, ngước mắt nhìn về phía mấy người đàn ông đang tiến vào, thần sắc tự nhiên.
Người đàn ông đi ở đằng trước liếc mắt nhìn Chu Túy Túy một cái rồi tìm vị trí ngồi xuống.
"Phục vụ, đem lên mấy bình rượu."
"Có liền."
Bên cạnh có thêm một nhân viên của quán trả lời, là một nam sinh. Tên Lâm Mộc.
Lâm Mộc nhận thấy ánh mắt của Chu Túy Túy, vẻ mặt tươi cười cười đem thực đơn đưa qua, biểu hiện vẻ nịnh nọt: "Các vị đại ca muốn uống cái gì cứ chọn?"
Cường Tử nhìn nhìn, duỗi tay chỉ: "Rượu của nhà trọ bên cạnh đều lấy từ quán của các người?"
"Đúng vậy."
Cường Tử hơi hơi gật đầu, nhìn về phía người đàn ông ngồi ở vị trí chính giữa nói: "Báo ca, anh muốn uống cái gì?"
Người đàn ông bị gọi tên Báo ca dừng một chút, quay đầu nhìn Chu Túy Túy đang ngồi bên kia, híp mắt nói: "Tùy tiện chọn cái gì uống là được, đợi lát nữa còn phải làm chính sự."
"Được được được."
Sau khi Chu Túy Túy bảo Lâm Mộc cùng Thu Thu đem rượu đưa lên mới đứng dậy chuẩn bị từ cửa sau đi qua nhà trọ bên cạnh xem một chút, nhưng còn chưa đi ra ngoài đã bị kêu lại.
"Vị mỹ nữ kia, chờ một chút."
Báo ca quay đầu nhìn về phía Chu Túy Túy, trên dưới đánh giá cô một lúc, giọng điệu ngả ngớn cười nói: "Mỹ nữ, chúng ta có phải hay không đã từng gặp qua ở đâu đó?"
Chu Túy Túy bước chân ngừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía mấy tên đàn ông kia, ảm đạm cười nói: "Tiên sinh, cách bắt chuyện này của anh cũng quá lỗi thời rồi đó."
Cô nhướng nhướng mi, trong ánh mắt không có một chút gì gọi là sợ hãi, nhìn qua đường hoàng không thôi.
Báo ca khịt mũi, bình tĩnh nhìn cô, từng câu từng chữ nhắc nhở: "Buổi sáng, cô cùng một người đàn ông rất cao lớn ở bên nhau."
Hắn nói hết câu mới ngừng lại.
Nghe vậy, Chu Túy Túy há miệng thở dốc, giả vờ kín đáo cười cười, mím môi, mang theo điểm ngượng ngùng: "Thì ra tiên sinh nói chính là việc này a."
Cô vuốt vuốt tóc, mỉm cười nhìn nhóm người trước mặt: "Đó đúng thật là tôi, có vấn đề gì sao?"
Báo ca nheo mắt nhìn cô, trên dưới đánh giá: "Người đàn ông kia cùng cô có quan hệ gì?"
"Ông xã của tôi." Chu Túy Túy buột miệng thốt ra, nói một cách thân mật: "Làm sao vậy? có vấn đề gì không?"
Báo ca cười khẩy, hùng hổ doạ người: "Cô chắc chắn?"
"Tất nhiên rồi." Chu Túy Túy còn muốn nói thêm hai câu thì có một giọng nam khàn khàn pha chút lười biếng phát ra từ chỗ cầu thang: "Bà xã, em đang bận cái gì, như thế nào còn chưa trở lại tiếp tục ngủ?"
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ban ngày ban mặt! Hai người tiếp tục ngủ cái gì hả!
Giải thích một chút: Hiện tại hai người vẫn chưa có nhiều tình cảm, chủ yếu là diễn trò! Nhưng là không sao hết! Tất cả tình cảm đều từ gặp dịp thì chơi mà bắt đầu phát triển!
Tình cảm giả sẽ nhanh trở thành sự thật thôi! Nam truy nữ, đừng thấy anh hiện tại lạnh lùng, sau này sẽ vả mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.