🐳 Editor: Ninh Nhiên 🐳
- ---•----
Quán rượu ban ngày không có quá nhiều khách, chỉ có vài vị khách nhàn nhã ngồi tán gẫu ở bên trong đại sảnh, đại đa số đều là vì không có việc gì làm nên ngồi đó giết thời gian, hưởng thụ cuộc sống.
Đám người Thu Thu cũng vì thế nên không quá bận bịu, cô theo Thẩm Nam đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy được xa xa có hai bóng người, cảm thấy không ổn, vội vã gọi lớn: "Chị!"
Chu Túy Túy mơ hồ đáp lại, ngẩng đầu nhìn về phía bên này, vừa vặn cùng Thẩm Nam bốn mắt nhìn nhau. Cô khựng lại một chút, đáy mắt không có nửa điểm chột dạ hay né tránh.
Cô nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, thần sắc lạnh lùng, một thân đĩnh bạt đứng ở nơi đó, ung dung mà nhìn bọn họ, ngay cả khi anh bày ra một bộ tư thái lười nhác cũng khác hẳn so với mọi người. Đây đại khái chính là mùi vị của quân nhân.
Cô không nói chuyện, cùng Ngải Trạch Dương chậm rãi đi đến, sau khi anh ta nhìn thấy Thẩm Nam, có chút kinh ngạc hỏi: "Vị này chính là?"
Chu Túy Túy cười cười, hoàn toàn không có ý muốn giấu diếm Ngải Trạch Dương, thoải mái giới thiệu: "Ông xã của em, Thẩm Nam."
Nghe vậy, trong nháy mắt biểu tình trên mặt Thẩm Nam có chút hoảng hốt, anh còn tưởng rằng cô sẽ không giới thiệu, hoặc cùng lắm là trực tiếp giới thiệu tên.
Về phần Ngải Trạch Dương, anh ta hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Anh nhìn người đàn ông khí thế bức người trước mặt, lại nhìn biểu tình trên mặt Chu Túy Túy, chỉ vào hai người họ buột miệng thốt ra: "Đây là người chồng tiện nghi kia của em?"
Thẩm Nam: "......"
Chu Túy Túy câu môi cười, nhấc mi mắt có chút đắc ý: "Đúng vậy, bộ dạng thế nào?"
Ngải Trạch Dương vuốt cằm đánh giá, trên dưới nhìn một vòng sau đó nhướng mày, vứt cho Chu Túy Túy một ánh mắt đầy ẩn ý: "Không đẹp trai bằng tôi, em có chút thiệt thòi rồi."
"Đúng đúng." Chu Túy Túy phụ họa: "Anh là đẹp trai nhất."
Hai người kẻ xướng người hoạ, người ngoài nhìn vào, thực sự có cảm giác hai người bọn họ mới là một đôi.
Thẩm Nam híp mắt, cười khẽ, mặt mày lạnh nhạt nhìn Chu Túy Túy: "Không sao chứ?"
"Ừ." Chu Túy Túy biết anh muốn hỏi về vấn đề gì.
Cô đúng thật là không có việc gì, bị bọn họ kéo đi hỏi mấy cái vấn đề đơn giản, sau đó lập tức được thả ra. Tuy rằng đám người kia nhìn qua hung thần ác sát, nhưng có thể là vì ngại thân thế hiện tại do Thẩm Nam ngụy trang mà không muốn đắc tội với anh, cho nên cũng rất nhẹ nhàng thả cô đi.
Mới ra khỏi cửa, Ngải Trạch Dương liền xuất hiện.
Chu Túy Túy còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị kéo ra ngoài tản bộ, ăn cơm.
Thẩm Nam gật đầu, ánh mắt nặng nề nhìn khoảng cách giữa hai người kia, cánh tay cũng sắp chạm vào nhau, anh nhếch môi, cúi đầu nhìn nhắc nhở: "Mấy ngày nay cố gắng đừng ra ngoài."
"Được."
Chu Túy Túy suy nghĩ, giới thiệu hai người với nhau: "Đây là bạn của tôi, Ngải Trạch Dương."
Thẩm Nam thần sắc lãnh đạm, nhìn không ra cảm xúc gì, ừ một tiếng: "Còn có việc, đi trước."
Hai người: "......"
Nhìn thân ảnh Thẩm Nam không chút do dự xoay người rời đi, Chu Túy Túy vuốt cằm cọ cọ cánh tay của Ngải Trạch Dương, kéo dài giọng hỏi: "Ông xã của em có phải đang ghen hay không?"
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể để cho Thẩm Nam vừa đi được không xa nghe thấy. Có điều bước chân của anh cũng không có dừng lại, cứ như vậy biến mất ở trước mặt hai người.
Ngải Trạch Dương rũ mắt, che giấu cảm xúc trong ánh mắt, suy nghĩ một lúc, trào phúng nói với Chu Túy Túy: "Ghen cái gì? Em với tôi hả, em có khả năng còn chưa tỉnh ngủ rồi."
Chu Túy Túy: "......"
Cô nhìn chằm chằm bóng dáng của Thẩm Nam vài giây, tròng mắt đảo quanh, cong cong khóe miệng, tâm tình sung sướng.
*
Hai ngày sau, Thẩm Nam cũng không về lại chỗ của Chu Túy Túy.
Đối với người đàn ông xuất quỷ nhập thần này, Chu Túy Túy tỏ vẻ tập mãi cũng thành thói quen, huống chi bản thân cũng không có tình cảm đặc biệt gì nên cũng không thèm quan tâm anh có tới hay không.
Ngược lại là Ngải Trạch Dương, anh ta vẫn luôn ở lại bên này, nói là được nghỉ phép một tuần, mỗi ngày đều lôi kéo Chu Túy Túy đi ra ngoài dạo chơi khắp nơi, giống như là anh ta chưa bao giờ đi đến đây vậy, có điều một mình Chu Túy Túy cũng cảm thấy nhàm chán, cho nên tạm chấp nhận đi cùng. Rất là tự do tự tại.
Cô ở bên này tiêu sái tự tại, Thẩm Nam bên kia lại gặp phải một vấn đề rất cực đoan.
Bọn họ đang trong giai đoạn khẩn cấp bố trí nhiệm vụ, mục tiêu là đem nhóm người này một lưới bắt hết, sẽ không tha cho bất luận một kẻ nào dám buôn lậu trái pháp luật.
Trước đó cảnh sát cũng đã bắt được không ít người, nhưng người sau lưng cầm đầu, cũng chính là người mà Thẩm Nam đã gặp qua một lần - Chấn gia, người hết lần này đến lần khác đều có thể trốn thoát, cho nên bây giờ cảnh sát mới tìm tới nhóm người Thẩm Nam bên này, hợp tác cùng nhau hỗ trợ.
Sau khi đem các hạng mục công việc giao dịch trong ngày an bài thỏa đáng, Thẩm Nam dựa vào một bên chợp mắt nghỉ ngơi, Cao Trác phó đội trưởng cũng chính là cấp dưới của Thẩm Nam lôi kéo Tiểu Đồng lặng lẽ hỏi thăm tin tức.
"Tiểu Đồng, đội trưởng của các cậu hai ngày nay cảm xúc bất thường, cậu có phát hiện ra không?"
Tiểu Đồng mở to mắt gật đầu: "Có!"
Tuy rằng đội trưởng của bọn họ cảm xúc hỉ nộ thay đổi thất thường, nhưng hầu như mọi lúc đều dễ nói chuyện, hung dữ thì hung dữ nhưng đối với bọn họ rất tốt. Nhưng hai ngày nay, vừa nhìn đến liền nhận ra anh vô cùng nóng nảy.
Cao Trác vuốt cằm nhìn người đàn ông đang khoanh chân ngồi nghỉ ngơi trên ghế ở cách đó không xa, trầm tư hỏi: "Sẽ không phải là đội trưởng của các cậu bị phụ nữ trêu chọc đó chứ?"
"Không có khả năng!" Tiểu Đồng vội vàng nói: "Đội trưởng của chúng tôi cũng không có phụ nữ!"
Đội trưởng của bọn họ mỗi ngày đều giống như một vị cao tăng, vì vậy Tiểu Đồng cũng không biết anh có thể lấy đâu ra phụ nữ. Mấy ngày nay cậu ta đều đi theo bên cạnh đội trưởng.... Không đúng, ngày đó người phụ nữ kia!
Ánh mắt của Tiểu Đồng sáng lên, nhìn về phía Cao Trác.
Cao Trác nhướng mày: "Nói đi, có chuyện gì."
Tiểu Đồng gãi gãi đầu, không biết nên nói như thế nào.
"Cao Trác." Trong phòng truyền ra một giọng nam trầm ổn, kêu một tiếng, chính là đang nhắc nhở Cao Trác.
Cao Trác nghẹn lời, chậm rãi đi vào, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nam: "Lo lắng không?"
"Anh thấy sao."
Cao Trác: "......"
Không phải tôi hỏi anh sao, vì cái gì lại hỏi ngược lại tôi!
Hắn trầm ngâm giây lát, nhìn về phía Thẩm Nam: "Mấy ngày nay anh ở nơi nào? Có phải có chuyện gì hay không?"
Nghe vậy, Thẩm Nam liền mở mắt ra nhìn về phía hắn, con ngươi đen nhánh cứ lẳng lặng mà nhìn Cao Trác.
Cao Trác bị nhìn trong lòng bỗng sợ hãi, vội vàng nói: "Tôi còn có việc, Thẩm đội trưởng anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, đêm mai gặp!"
Thẩm Nam nhìn bóng dáng Cao Trác chạy ra ngoài, cười khẩy một tiếng.
Anh ngừng một chút, từ trong túi móc điện thoại ra xem, gửi một tin nhắn qua cho người kia: [Ở quán rượu?]
[AAA: Không có, đang ở bên ngoài cùng bạn.]
Thẩm Nam híp mắt, hừ nhẹ: [Hai ngày này cố gắng đừng ra cửa.]
[AAA: Anh quản tôi?]
[Thẩm Nam: Chu Túy Túy.]
[AAA: OK, tôi sẽ không đi ra ngoài.]
Bên này, Chu Túy Túy nhìn tin nhắn vừa nhận được trên điện thoại, đại khái cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình của Thẩm Nam lúc kêu thẳng tên của mình, cô cũng biết sự tình cái nào nặng cái nào nhẹ, bướng bỉnh một chút rồi cũng không tiếp tục cãi lời nữa, còn về phần của Thẩm Nam, sau này lại cùng anh tính sổ.
Dù sao cũng đã nhớ kỹ, tạm thời không vội.
*
Buổi tối ngày tiếp theo, trăng sáng nhô lên cao.
Sau khi ra khỏi cổ trấn sẽ thấy một rừng cây lớn, ban ngày ở đây cũng sẽ có người tới du ngoạn, nhưng đến ban đêm vì đề phòng có thú dữ xuất hiện, người bình thường căn bản không dám vào đây.
Thẩm Nam từ buổi chiều đã ra đây, mang theo Tiểu Đồng đi cùng. Mà bọn người Cao Trác cũng từ địa phương khác xuất phát, đã sớm mai phục tại nơi này.
Hôm nay là thời gian bọn họ hẹn nhau, tiền trao cháo múc. [1]
Ban đêm rừng rậm đặc biệt an tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng kêu của động vật truyền đến, đáng sợ tới mức hù dọa cho người run rẩy. Từ đây đến cổ trấn, cách nhau một khoảng cách rất xa, lái xe đại khái cũng phải cần hai giờ.
Thẩm Nam bị người khác mời lên xe, cùng bọn người của Báo ca đi đến đây, thậm chí mắt cũng bị che lại.
Anh nâng môi, ngồi ở bên trong xe nghe tiếng động ở bên ngoài cửa sổ xe, lỗ tai giật giật, đem động tĩnh bên ngoài nghe được rõ ràng.
Thẳng đến khi xe dừng lại, những tiếng động vụn vặt cũng theo tiếng bánh xe mà biến mất, người đứng phía trước nhìn về phía hai người bọn họ, thấp giọng nói: "Ông chủ Thẩm, tới rồi."
Thẩm Nam duỗi tay tháo miếng vải đen trên mắt xuống, cười lạnh một tiếng: "Các người làm như vậy là có ý gì?"
Báo ca đứng một bên vội tiến tới, nhìn về phía Thẩm Nam: "Xin lỗi ông chủ Thẩm, với thời điểm hiện tại, cẩn thận là trên hết."
Bọn họ cũng là bị cảnh sát truy lùng nên có hơi e ngại.
Thẩm Nam dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Báo ca, giả vờ tức giận: "Không có lần sau!"
Báo ca nịnh nọt cười, vội không ngừng đáp lời: "Chuyện này là đương nhiên, ông chủ Thẩm mời đi bên này."
Chỉ là, chờ sau khi Thẩm Nam đi theo Báo ca đến địa điểm nhận hàng, anh nương theo ánh trăng nhìn thấy chiếc xe trước mặt, mắt nheo lại: "Tất cả hàng hóa đều ở đây?"
"Đúng vậy." Báo ca nói.
Thẩm Nam gật đầu, nhìn Tiểu Đồng đang đứng bên cạnh ra hiệu: "Chấn gia của các người đâu?"
Báo ca đảo mắt một vòng, vô cùng thông minh nói: "Chấn gia đêm nay có việc, nên liền giao lại nhiệm vụ giao hàng cho chúng tôi."
Thẩm Nam ngừng một chút, rũ mắt nhìn dưới chân, trong lòng hừ lạnh một tiếng: Cái tên cáo già này.
Có điều Báo ca nói hắn không ở đây, nhưng Thẩm Nam tin chắc rằng Chấn gia nhất định đang ở gần đây, một vụ mua bán lớn như vậy, hắn không có khả năng sẽ không tới. Tên cáo già này coi tiền như mạng, việc làm ăn lớn như vậy, không có khả năng hắn ta sẽ hoàn toàn yên tâm giao cho Báo ca.
"Nhìn xem." Anh ra hiệu cho Tiểu Đồng đem xe chuyên chở hàng hoá mở ra.
Tiểu Đồng hiểu rõ đi qua mở rương chứa hàng, mới vừa vừa mở ra......Hiện ra trước mắt đó là đồ mà bọn họ muốn, ngà voi và sừng linh dương đều thuộc loại hàng quý hiếm, Thẩm Nam nhìn những thứ trước mặt thậm chí vẫn còn lưu lại vết máu, ánh mắt trầm xuống. Những loài động vật quý hiếm này đều đang trong trạng thái sắp bị tuyệt chủng, nhưng luôn có một số người, vì kiếm được một khoản tiền kếch xù mà phát rồ, đem động vật quốc gia bảo vệ một mực giết hại, lột da lóc xương, mang ra buôn lậu.
Anh thần sắc lạnh lùng, trên người tản ra hơi thở khác thường.
Tiểu Đồng vẫn chưa đem toàn bộ kiểm tra xong, trong rừng liền vang lên một trận tiếng súng cùng thanh âm hoảng loạn.
Có người xông tới: "Báo ca! Bọn họ là nằm vùng!"
Thẩm Nam cười lạnh, vào lúc người nọ mới vừa nói một chữ, liền duỗi tay, đem súng từ bên hông Báo ca đoạt lấy, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng lại anh đã chỉa họng súng vào huyệt Thái Dương của Báo ca.
Anh đem Báo ca ném cho Tiểu Đồng, nhìn về phía đám người đang đi đến: "Tôi đuổi theo Chấn gia."
......
Một hồi hỗn chiến!
Rừng rậm đêm nay, náo nhiệt vô cùng.
Chấn gia quả thật là ở cách đó không xa để giám sát, phát hiện tình huống không đúng liền nhanh chóng chạy trốn, thậm chí còn còn có phi cơ trực thăng chuẩn bị từ trước.
Thẩm Nam nhìn người đàn ông đang liều mạng leo lên dây thừng, từ Cao Trác nhận lấy súng của chính mình, ngồi xổm dưới đất, nương theo ánh trăng, híp mắt lại, nhắm chuẩn mục tiêu.
' phanh ' một tiếng, Cao Trác thổi tiếng huýt sáo: "Thẩm đội thật lợi hại."
Đến rạng sáng, đám người buôn lậu toàn bộ sa lưới.
*
Hai ngày sau, Chu Túy Túy mấy ngày nay đều không thể ngủ yên, cũng không biết sao lại thế này, chính là bỗng nhiên có chút bất an.
Cô ngồi ở trong đại sảnh, nhìn điện thoại không hề có động tĩnh gì, tinh thần bất an.
Ngải Trạch Dương buổi chiều còn muốn ra ngoài, nhìn bộ dáng này của cô, vẫn là nhẫn nhịn hỏi một câu: "Em đang lo lắng cái gì hả?"
Chu Túy Túy không hé răng.
Vừa lúc TV treo ở trong đại sảnh bắt đầu phát tin tức, Chu Túy Túy ban đầu vốn dĩ không để ý, đến khi nhìn thấy dòng chữ quen thuộc, cô nhịn không được nghiêm túc xem.
Mấy vị khách đang ngồi cùng nhau ở trong đại sảnh cũng bắt đầu nhỏ giọng nói thầm.
"Các người đã biết gì chưa, hai ngày trước ở khu rừng cách đây không xa bắt được một đám tội phạm buôn lậu, nghe nói buôn lậu ngà voi cùng với một số giống loài quý hiếm khác cũng trên dưới một tấn, giá cả giao dịch hơn một trăm triệu."
"Không phải chứ!"
"Vì sao tôi ở lại đây hai ngày, cũng không phát hiện buổi tối hôm đó có động tĩnh gì."
"Chắc là quá xa, nơi đó đường đi bị phong tỏa, trong khoảng thời gian này đều không được phép ra vào."
......
Chu Túy Túy nhìn phóng viên đang phỏng vấn tin tức không chớp mắt, vào lúc nhắc tới có đồng chí cảnh sát bị thương, tâm của cô liền lộp bộp một tiếng, sắc mặt càng khó coi.
Ngải Trạch Dương cũng đang theo dõi, nhìn thấy thần sắc của cô, dừng một chút hỏi: "Chồng của em cũng ở trong đó?"
Chu Túy Túy ừ một tiếng, lấy điện thoại đang để một bên: "Em đi gọi điện thoại."
Không có tình cảm là một chuyện, nhưng cô cũng không hy vọng chồng của mình tuổi còn trẻ đã chết sớm, cô không muốn bản thân trở thành một góa phụ.
Chu Túy Túy cúi đầu, đi đến sân nhỏ bên trong gọi điện thoại.
Không lâu sau, người bên kia nhanh chóng nhận máy.
"Alo."
Giọng nói trầm thấp của Thẩm Nam truyền đến "Làm sao vậy?"
"Mới vừa rồi có xem tin tức. Anh...... Không bị thương chứ."
Thẩm Nam nhướng mày, dừng một chút hỏi: "Như thế nào, lo lắng cho tôi?"
Chu Túy Túy cười nhạt, đè nặng thanh âm nói: "Tôi chỉ là không muốn mình trở thành góa phụ, nếu anh có chuyện gì, chắc tôi lại phải vào cái nhà giam kia."
Nhà giam mà cô muốn nói đến, Thẩm Nam cũng hiểu rõ.
Thẩm Nam cười nhẹ một tiếng, mới vừa hoàn thành nhiệm vụ tâm tình cũng không tồi, nhìn người ngồi đối diện với mình cách đó không xa, chân vẫn còn đang run hỏi: "Phải không, thế chân em vì sao lại phát run?"
Chu Túy Túy: "......"
Cô ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng dựa ở chỗ cửa nhỏ, buột miệng thốt ra: "Sao anh lại tới đây?"
Thẩm Nam đi đến đứng trước mặt cô, cúp điện thoại, ngữ khí không lạnh không nhạt: "Đón em trở về."
[1]/一手交货/ Tiền trao cháo múc: Chỉ quan hệ mua bán, trao đổi sòng phẳng, dứt khoát, không dây dưa, chậm trễ.