Điều Lãng Mạn Của Anh Ấy

Chương 9: Che chở em cả đời




《Ảnh đầu chương mang tính chất khoe hai baba nhan sắc siêu đỉnh cũng rất đẹp đôi nhà tôi, không liên quan đến truyện nên cả nhà không thích có thể lướt qua! 💙💚》
Editor: Ninh Nhiên
- ---•----
Giọng nói vừa dứt, gió trong viện giống như cũng ngừng lại.
Ngay lập tức Chu Túy Túy liền sững sờ, nhìn thẳng vào đôi mắt không gợn sóng của Thẩm Nam vài giây, cô lại lần nữa ngồi xuống băng ghế nhỏ, trầm mặc.
Thẩm Nam cũng không thúc giục cô, rũ mắt nhìn chằm chằm cô một lúc rồi dời ánh mắt, sau đó cũng tìm vị trí ngồi xuống, móc thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, vào lúc đang định châm lửa, anh đưa mắt nhìn Chu Túy Túy.
"Tôi không ngại."
Thẩm Nam rũ mắt, lúc này mới châm lửa điếu thuốc trong tay, ngậm vào trong miệng.
Anh không có thói quen nào khác, chỉ có lúc vô cùng mệt mỏi sẽ muốn hút thuốc để nâng cao tinh thần, mấy ngày hôm trước sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Thẩm Nam cũng phải theo về để báo cáo tình hình, thuận tiện đem tất cả công việc đều xử lý ổn thỏa, sau khi giao cho cảnh sát toàn quyền xử lý, tiếp đó lại về đội làm báo cáo, bị giữ lại cả một buổi tối mới được thả ra.
Sau nữa, nhà cũng chưa kịp về, nhận được điện thoại liền khẩn cấp chạy tới đây.
Trong tay anh kẹp điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, làn khói từ bên trái bay sang bên phải, Chu Túy Túy ngửi khói thuốc, đôi mắt hơi lóe lên, không hé răng.
Hai người giữ một khoảng cách không xa cùng ngồi ở trong sân, cái gì cũng không làm, không nói, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy không khí có chút giương cung bạt kiếm [1], không hiểu sao lại có cảm giác khẩn trương.
Thu Thu cùng Ngải Trạch Dương kéo cánh cửa ra, muốn nghe lén.
"Có cãi nhau hay không đây?" Thu Thu có chút lo lắng.
Cô vẫn là lần đầu, à nhầm không phải, là hiếm khi nhìn thấy biểu tình khó coi như vậy xuất hiện trên gương mặt của Chu Túy Túy, toàn thân trên dưới đều tản ra khí lạnh, làm cho người ta không dám tới gần.
Ngải Trạch Dương ở một bên nhìn, nhíu mày: "Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu."
Anh ta vừa định tiếp tục nói thêm thì hai người trong viện đã đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía bọn họ ở bên này.
Ngải Trạch Dương ho khan, sờ sờ chóp mũi, lôi kéo cổ áo Thu Thu rời đi.
Hai người kia đi rồi, Chu Túy Túy mới hướng về phía Thẩm Nam xòe tay ra.
"Cái gì?" Thẩm Nam nhướng mày, tránh điếu thuốc ra xa cô.
"Cho tôi một điếu thuốc."
Thẩm Nam: "......"
Anh hạ mi mắt, nhìn bàn tay trước mặt, tinh tế nhỏ xinh lại trắng nõn, nhìn qua giống như ngày thường cô không thường xuyên làm việc. Nhưng kỳ thật không phải, Chu Túy Túy làm rất nhiều việc, chỉ là cô thích cái đẹp, các bước bảo dưỡng cô đều tiến hành vô cùng nghiêm túc.
"Em chắc chắn?"
Chu Túy Túy liếc xéo anh một cái, không chờ Thẩm Nam nói chuyện, liền trực tiếp sờ soạng túi quần bên đùi của anh...... Thời điểm bàn tay mềm mại chạm vào bắp đùi cứng rắn, cơ thể Thẩm Nam cứng đờ, còn chưa kịp mở miệng, Chu Túy Túy đã bắt đầu tự ghét bỏ chính mình, nhíu mày nói: "Anh có thể phối hợp một chút hay không?"
Thẩm Nam cảm thấy buồn cười, người này trực tiếp tự mình động tay, cuối cùng lại nói rằng anh không chịu phối hợp.
Anh dừng một chút, vẫn là cười nhẹ thuận theo cô, Chu Túy Túy thật dễ dàng duỗi tay vào túi, lấy thuốc lá và bật lửa từ bên trong ra, cầm ở trong tay, rút ra một điếu thuốc, ngậm vào trong miệng, thành thạo xoay chốt bật lửa một vòng, đốt cháy đầu thuốc.
Điệu bộ và tư thế hút thuốc, so với Thẩm Nam còn thuần thục hơn.
Thẩm Nam thấy vậy, theo bản năng nhíu mày.
Hai người liền trầm mặc cùng nhau hút thuốc, Chu Túy Túy ngồi ở đình viện ngửa đầu nhìn lên bầu trời, trời xanh mây trắng, mỗi ngày, ở nơi này đều có nắng.
Cô phun ra một vòng khói, lúc này mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút. Chu Túy Túy ngồi ở bên cạnh Thẩm Nam, tiếng nói nhỏ nhẹ: "Anh cảm thấy thời tiết ở đây có tốt không?"
"Khá tốt."
"Phong cảnh thì sao."
Thẩm Nam xốc mí mắt nhìn cô: "Muốn nói cái gì?"
"Anh muốn tôi trở về làm gì?"
Thẩm Nam ghé mắt liếc cô một cái, thấp giọng hỏi: "Không biết lí do mà lại hút thuốc?"
Có thể làm cho Chu Túy Túy phiền đến mức phải hút thuốc, cũng chỉ có hai chuyện. Anh đối với vợ của chính mình không tính là hiểu rõ, nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết.
Chu Túy Túy nâng khóe môi, trào phúng cười một cái, xem như cam chịu.
Hai người trầm mặc đem thuốc hút xong, Thẩm Nam nghiêng đầu nhìn về phía cô, dừng một chút nói: "Bà ấy nằm viện."
Đôi mắt Chu Túy Túy hơi lóe, nhìn về phía Thẩm Nam, ngôn ngữ sắc bén hỏi: "Cho nên anh tới đón tôi trở về tham gia tang lễ?"
Thẩm Nam bị cô làm cho nghẹn lời, có chút bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày, thấp giọng nói: "Không phải."
Anh nhìn sắc mặt lãnh đạm của Chu Túy Túy một lúc lâu, cắm tay vào túi đứng lên: "Em suy xét một chút, ngày mai có muốn cùng tôi trở về hay không."
Nói xong, Thẩm Nam liền xoay người đi ra ngoài, vào lúc vừa đi đến chỗ cửa nhỏ, anh dừng chân lại, quay đầu nhìn người đang ngồi trầm mặc không nói chuyện ở chỗ kia, khó có được một lần ôn nhu nói: "Trở về, vẫn còn có tôi ở đây."
Người đi rồi, trong viện càng yên tĩnh.
*
Thẩm Nam mới vừa đi ra, liền đụng phải Ngải Trạch Dương.
"Anh em, có thể cùng uống một chén hay không?" Ngải Trạch Dương ôm lấy bả vai của Thẩm Nam.
Thẩm Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, tay của Ngải Trạch Dương vô thức thả xuống, ngượng ngùng nói: "Anh sao lại giống Xuy Xuy vậy chứ? Lạnh lùng như vậy sao lại có thể trở thành vợ chồng?"
Xuy Xuy là nhũ danh của Chu Túy Túy, nhưng không phải ai cũng có thể kêu. Ngải Trạch Dương vậy mà lại dám trộm kêu hai câu.
Nghe vậy, Thẩm Nam nâng mí mắt lên, gương mặt lạnh lùng: "Không liên quan đến anh."
Ngải Trạch Dương: "......"
Anh ta tỏ vẻ vô cùng bi thương.
Vì sao đôi vợ chồng này hết một người lại một người đều lạnh nhạt như vậy, cũng không biết ngày thường rốt cuộc ở chung như thế nào.
Anh ta nhìn về phía Thẩm Nam: "Uống một chút không?"
Thẩm Nam lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía người đàn ông trước mặt: "Anh và cô ấy rất quen thuộc?"
Ngải Trạch Dương cười nhạo một tiếng, nhướng mi vô cùng tự tin nói: "Nói thật, nếu không phải tại anh giữa đường xuất hiện cạy góc tường của tôi, Xuy Xuy đã sớm là của tôi!"
Nghe vậy, Thẩm Nam trên dưới đánh giá Ngải Trạch Dương một lát, cười khẩy: "Không có tôi cũng không phải là anh."
Ngải Trạch Dương: "......"
Ngọa tào, cái này thật sự có chút quá đáng! Anh mấy ngày nay chịu đựng Chu Túy Túy đả kích không nói, còn phải bị chồng của Chu Túy Túy đả kích. Tưởng tượng đến việc này, Ngải Trạch Dương liền cảm thấy đau lòng.
Anh ta che lại trái tim nhìn về phía Thẩm Nam: "Tình địch cùng nhau uống một chén?"
Thẩm Nam cười nhạo, nhìn Ngải Trạch Dương tính cách hoàn toàn bất đồng so với Chu Túy Túy, nhưng thật ra có một chút hứng thú.
"Có thể."
Hai người đàn ông cứ như vậy, ngồi ở trong quán rượu của Chu Túy Túy, uống rượu do cô tự mình ủ, nói chuyện bâng quơ, một chút cũng không giống tình địch.
Thu Thu ngồi ở trước quầy nhìn họ, lâm vào trầm tư.
"Thu Thu, sao lại ngẩn người vậy?"
Thu Thu chỉ vào hai người ở cách đó không xa, nhìn về phía Lâm Mộc nói: "Hai người bọn họ, thật sự là tình địch sao?"
Lâm Mộc nhìn một cái, nhàn nhạt cười nói: "Không phải tất cả tình địch gặp nhau đều đỏ mặt tía tai, Trạch ca hẳn là có việc muốn nói với anh rễ." Nói xong, Lâm Mộc nhìn về phía Thu Thu: "Chị đâu?"
"Không ở trong viện sao?"
"Không có, tôi vừa mới đi từ phía sau lại đây."
Thu Thu 'a' một tiếng, nghĩ nghĩ nói: "Vậy có thể là về phòng rồi."
Cô biết lúc tâm tình chị ấy không tốt, đều sẽ trốn trong phòng.
Trên thực tế, Chu Túy Túy thật sự đang ở trong phòng.
*
Vẫn đang là ban ngày, ánh mặt trời bên ngoài từ cửa sổ len lỏi chiếu vào.
Chu Túy Túy nằm ở trên giường muốn ngủ, đem mọi chuyện vừa rồi quên đi, nhưng khi nhắm mắt lại thì không ngủ được.
Cô nhìn chằm chằm ánh mặt trời đang chiếu vào từ bên ngoài, đôi mắt chớp chớp, có chút muốn bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Lần này Thẩm Nam đến đây, nói muốn đưa cô trở về, giống như đánh vỡ cuộc sống sinh hoạt vui vẻ bình yên của cô.
Cuộc hôn nhân này của Chu Túy Túy và Thẩm Nam, đối với một số người là vô cùng như ý, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, đều không phải như vậy. Ít nhất là lúc ban đầu, cô không phải.
Thời điểm cô gặp Thẩm Nam, khi đó cô vừa tốt nghiệp đại học được một năm.
Cuộc sống của Chu Túy Túy từ bé đến lớn đều được an bài rõ ràng, học ở trường nào, được phân vào lớp nào, thậm chí là kết bạn với ai, về nhà lúc mấy giờ, tất cả đều được sắp xếp rất kĩ lưỡng. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng có được quyền lợi riêng của chính mình.
Nhưng có điều, cô có một tâm hồn khao khát được tự do. Cô muốn sống tự do tự tại, làm tất cả những việc mà bản thân muốn làm.
Ngay từ đầu, khi còn ở nhà quả thật Chu Túy Túy đã giả vờ rất tốt, bởi vì cô muốn tranh thủ tự do cho chính mình, muốn bản thân sau khi tốt nghiệp sẽ có một cuộc sống tự do.
Nhưng cô đã xem nhẹ lòng dạ của một số người, còn có người vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn và tham vọng, cũng đánh giá cao năng lực của bản thân.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Chu Túy Túy muốn đến cổ trấn, ở lại đó sống cùng với bà nội của mình, nhưng lại bị ngăn cản, ngay cả nơi làm việc, cũng được bọn họ sắp xếp chu toàn.
Ban đầu cô tưởng rằng, sẽ có cơ hội để rời đi.
Cho đến khi bị sắp xếp cho đi xem mắt, hết lần này đến lần khác, cho dù Chu Túy Túy có dùng mọi biện pháp để uy hiếp, đều không có tác dụng. Bọn họ trước nay không hề hỏi qua ý kiến và suy nghĩ của cô, chỉ dựa theo sắp xếp của bản thân họ.
Đến khi xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, cô gặp được Thẩm Nam, cho dù vậy, Chu Túy Túy cũng không muốn ở lại thành phố lớn.
Khi đó, cô và Thẩm Nam cũng chỉ gặp nhau vài lần, cùng ăn vài bữa cơm và đều bị cha mẹ sắp xếp.
Chu Túy Túy có thể cảm nhận được Thẩm Nam không có hứng thú với mình, cô đối Thẩm Nam cũng vậy, cũng không có cảm giác gì. Cô thích chủ nghĩa độc thân và rất muốn đến cổ trấn.
Thế nên sau khi ăn xong vài bữa cơm, Chu Túy Túy liền muốn trở về cổ trấn. Đề nghị này bị cả nhà phản đối, bị ba của cô xem thường, phản đối mãnh liệt, thậm chí vì để phòng ngừa cô trốn về cổ trấn, còn đem cô nhốt lại.
Sau đó, còn dùng việc mà Chu Túy Túy không thể chịu đựng được để uy hiếp cô.
Tiếp đó nữa...... sở dĩ cô thỏa hiệp kết hôn với Thẩm Nam, là bởi vì Thẩm Nam nói, kết hôn với anh, anh sẽ giúp cô.
Cuối cùng, hai người mơ mơ màng màng đi lãnh chứng, Thẩm Nam thuyết phục ba mẹ của mình và tất cả người nhà của Chu Túy Túy, đưa Chu Túy Túy trở về cổ trấn, sau đó anh nhận được nhiệm vụ đi biên cương, hai năm không trở về. Chu Túy Túy cũng may mắn có thể một mình sống nhàn nhã ở cổ trấn.
Không cần đối mặt với bạn bè thân thích, cũng không cần đối mặt với những chuyện lung tung lộn xộn khác, quan trọng nhất là không còn bị giam cầm như ở nhà giam, cuộc sống và công việc đều bị an bài rõ ràng.
Thẩm Nam cũng thật sự thực hiện đúng những gì mà anh đã đảm bảo trước khi kết hôn, cho cô tùy ý đi làm bất cứ việc gì mà cô muốn làm, đi đến những nơi mà cô muốn đến.
Nghĩ vậy, Chu Túy Túy nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Năm đó nguyện ý kết hôn với Thẩm Nam, đại khái chính là vì lí do này. Bởi vì cô biết, nếu không kết hôn với Thẩm Nam, cô vĩnh viễn sẽ không có được hai năm yên bình tự do như vậy.
Mà lần này Thẩm Nam đến cổ trấn, cô nguyện ý giúp anh, có một phần là vì báo đáp ân tình.
Đang nghĩ ngợi, cửa bị người ta gõ từ bên ngoài.
Chu Túy Túy ngẩn ra, ngữ khí uể oải nói: "Cửa không có khóa."
Thẩm Nam đẩy cửa bước vào, trong phòng lần này so với lần trước lúc anh rời đi, cũng không có biến hóa gì. Anh vừa tiến vào, Chu Túy Túy liền ngửi được mùi rượu.
Cô nhíu mày, nhìn về phía Thẩm Nam: "Anh uống say?"
"Không có." Thẩm Nam ngước mắt nhìn cô, ánh mắt dừng ở trên mặt của Chu Túy Túy, khựng lại một chút sau đó anh đi về phía trước, cúi người tới gần: "Suy nghĩ cái gì?"
"Suy nghĩ vì sao anh không đi đến năm năm, mười năm sau mới trở về."
Thẩm Nam kinh ngạc nhìn cô.
Chu Túy Túy nhướng mi, đắc ý dạt dào nói: "Như vậy rất có khả năng chồng của tôi trông như thế nào tôi cũng đều quên mất."
Cô thật sự rất cứng đầu, hoàn toàn không sợ Thẩm Nam.
Thẩm Nam chăm chú nhìn cô hai giây, trầm ngâm không nói. Qua một lúc sau, anh hỏi: "Bọn họ gọi điện thoại cho em?"
"Trước kia có gọi, nhưng không có lần nào tôi nhận máy cả." Thậm chí còn đem toàn bộ những số đó kéo vào danh sách đen.
Nghe vậy, Thẩm Nam không nhịn được cười, gương mặt cũng nhu hòa hơn một chút, gật đầu nói: "Đây đúng là tính cách của em."
Bướng bỉnh khó thuần, mang theo một chút quật cường, một khi đã xác định chuyện gì, mười cái đầu trâu cũng không kéo lại được. Cũng giống như năm đó cô đã làm những việc vô cùng oanh liệt.
Chu Túy Túy xem đây như một lời khen ngợi, nhún vai: "Cái đó là cần thiết."
Những người đó chỉ xem cô như là một công cụ, cô một chút cũng không muốn phản ứng lại.
Trong phòng im lặng một hồi, Thẩm Nam thuận thế đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống, chân mở rộng nhìn về phía Chu Túy Túy, không thúc giục, cũng không có hành động gì khác.
Chu Túy Túy từ trên giường ngồi dậy, ngước mắt nhìn anh: "Thẩm Nam, lời anh nói còn tính không?"
"Hửm?" Thẩm Nam nhướng mày, con ngươi đen nhánh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm.
Chu Túy Túy cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt cùng hứng thú, sau đó ngửa đầu đối diện với anh, nhẹ giọng hỏi: "Gả cho anh, anh nói sẽ che chở em cả đời, còn tính không?"
🐳 Tác giả có lời muốn nói 🐳
Thẩm đội trưởng: Bà xã của tôi khẳng định lại đang suy nghĩ những chuyện lung tung rối loạn.
Chu Túy Túy: Bằng không cũng sẽ không đột nhiên nhắc đến những lời mà anh dùng để gạt em kết hôn với anh nha!
Thẩm đội trưởng: Có thể làm sao bây giờ, bà xã của mình thì phải tự mình cưng chiều thôi.
"Hahaha nghĩ đến Thẩm đội trưởng có thể làm rất nhiều chuyện lãng mạn cho Xuy Xuy của chúng ta, thật sự cảm thấy quá phù hợp với tên truyện rồi!
Về thành phố lớn phải chống lưng cho bà xã! Chờ xem!!! Những chuyện cũ vẫn còn bị giữ lại, sau này cũng sẽ lần lượt giải thích rõ ràng, yên tâm đi! Thật ra Xuy Xuy của chúng ta rất lợi hại, tiếp đây có uy hiếp!"
[1] /剑拔弩张/ Giương cung bạt kiếm: tình huống khẩn trương, muốn đánh nhau,...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.