Điệu Sáo Mê Hồn

Chương 22: Cuộc chiến đấu kinh khủng ở Giang Tân




Bốn gã đại hán mình mặc áo đỏ, mặt cũng bịt khăn đỏ, chỉ chừa cặp mắt láo liên, khiến người trông thấy trong đêm tối phải phát khiếp.
Nữ lang áo trắng giơ cao tay lên, miệng lâm râm khấn gì nghe không rõ, giống như niệm thần chú. Đột nhiên nàng vừa vẫy tay vừa hô lớn :
- Các ngươi giết chết ba gã này cho ta!
Bốn tên áo đỏ cầm ngang lưỡi kiếm, nghe lệnh tung mình nhảy ra. Hai gã xông vào đánh Âm Dương song tuyệt, còn hai gã kia vây đánh Lôi Danh Viễn.
Bốn gã áo đỏ thân thủ nhanh lẹ, võ công cao cường, lợi hại vô cùng. Ánh kiếm lấp loáng chém xuống ba người.
Âm Dương song tuyệt quát lên một tiếng vung tay ra đánh.
Nguyên Âm Dương song tuyệt một người dùng dương cương, một người dùng âm nhu. Lúc đối chiến họ cùng hợp sức lại để phản công.
Hai gã áo đỏ mới nhảy ra tới nửa vời thì đã gặp phải chưởng lực của Âm Dương song tuyệt. Hai gã áo rít lên một tiếng, vận chân khí nơi đan điền tung mình nhảy lên cao sáu bảy thước, nhanh như chớp, đồng thời nhảy về phía trước hơn năm thước để tránh chưởng lực của Âm Dương song tuyệt. Khi đang còn ở trên không, hai gã khoa kiếm thành một vòng tròn chụp xuống đầu Song tuyệt.
Dương Quyền giật mình nghĩ thầm: kiếm pháp của hai gã này thật là quái lạ, không biết thuộc môn phái nào mà mình chưa từng thấy bao giờ?
Y vừa nghĩ vừa né vội sang bên tránh khỏi.
Âm Thủ thấy kiếm pháp quái lạ của hai gã áo đỏ cũng không khỏi giật mình kinh hãi và có cùng một ý nghĩ với Dương Quyền. Rồi cũng phải lạng người sang bên để tránh. Tuy mỗi người nhảy tránh sang bên nhưng thân pháp đều hệt như nhau.
Hai gã áo đỏ đánh không trúng liền hạ mình xuống đất. Chân vừa chấm đất, hai gã lại nhảy vọt lên khoa kiếm đánh tới. Đường kiếm nhanh như chớp khiến cho Âm Dương song tuyệt bị đánh dồn dập không còn phản kích được nữa mà cũng không giữ được thế liên hiệp để phản kích mà phải phân ra hai nơi. Đối phương càng đánh càng mau lẹ, Âm Dương song tuyệt chống đỡ mỗi lúc một kém thế, rồi chân tay luống cuống không còn sức đánh trả.
Bên kia Lôi Danh Viễn cũng bị hai gã áo đỏ dồn vào thế thủ không phản kích lại được.
Nữ lang áo trắng đứng xem, hai tay xoa vào nhau ra chiều nóng nảy.
Đột nhiên một tiếng rú vang lên, Dương Quyền Phổ Đồng đã bị trúng một nhát kiếm vào vai bên tả, máu chảy đầm đìa.
Âm Thủ Ngôn Cương quát lên một tiếng thật to, dồn hết sức lực đánh ra hai chưởng, khiến cho gã áo đỏ mé tả phải lùi lại và cứu được Dương Quyền Phổ Đồng. Nhưng y vì bận cứu người đã không phòng bị được bản thân kín đáo. Bỗng thấy sau lưng lạnh ngắt, rồi một cơn đau nhói vào trong bụng, người lảo đảo không đứng vững được. Ngôn Cương bị một quyền đánh trúng vào sau lưng, đầu nhức mắt hoa ngã luôn xuống đất.
Dương Quyền thấy Âm Thủ bị té nhào lại càng sợ hãi. Hơn nữa vai đã bị thương nặng trong lòng càng hoang mang, chân tay cuống quýt, y lại bị đối phương đánh trúng ở huyệt “Khúc Trì” nơi khuỷu tay và bị đá một cái trúng lưng, té nhào xuống đất luôn.
Trong lúc bên này Âm Dương song tuyệt bị thất thủ thì bên kia Lôi Danh Viễn càng lâm vào tình thế nguy ngập. Ánh kiếm loang loáng của hai gã áo đỏ càng đánh càng kịch liệt.
Thượng Quan Kỳ thở dài một tiếng nói với Đỗ Thiên Ngạc :
- Đỗ huynh! Tôi xem Lôi Danh Viễn khó lòng chống nổi mười hiệp nữa.
Mẫn cô nương lại là người tâm địa độc ác, ba người này bị nàng bắt e rằng khó thoát khỏi chết.
Đỗ Thiên Ngạc biết chàng động lòng nghĩa hiệp chuẩn bị ra tay giúp sức.
Ông khẽ lắc đầu nói nhỏ đáp :
- Vụ này không phải là việc báo ân trả oán trên chốn giang hồ xem ra rất phức tạp, mình chưa thể phán đoán được ai phải ai quấy.
Ông ngừng một lát để thở hơi rồi nói tiếp :
- Ta cũng chưa biết trong bụi lau kia nữ lang còn bao nhiêu đồng bọn. Còn bao nhiêu điều mình chưa hiểu rõ gốc ngọn, đừng ra tay chi vội.
Đỗ Thiên Ngạc từng trải giang hồ làm việc rất là thận trọng. Kiếm thuật tinh kỳ của bốn gã áo đỏ khiến ông sờn lòng. Giả tỷ mà mình có ra tay cũng không có chút hy vọng nào thắng được. Huống chi trước mặt còn khá nhiều chuyện kỳ ảo khó lòng mà ước đoán. Nữ lang áo trắng chẳng những nắm hết uy quyền nhà họ Mẫn, dường như nàng còn là lãnh đạo của một môn phái gì đây. Tình thế phức tạp này đã khiến cho tay “Quan Ngoại Tiên Thần” Đỗ Thiên Ngạc phải hành động thận trọng.
Ngoài đấu trường, Lôi Danh Viễn lại bị trúng một kiếm, nhưng lão vẫn gắng gượng chống đỡ. Vung song chưởng lên phạt ngang đánh tới, cố sức chống đỡ với hai gã áo đỏ.
Nữ lang áo trắng khẽ chau mày nói :
- Lôi thúc thúc đã thành cây nỏ cứng giương hết sức rồi, sao không bó tay chịu trói đi để vãn bối không thể nghĩ đến tình cố cựu nữa.
Lôi Danh Viễn còn mãi lo chống đỡ, tinh thần hoang mang không nghe rõ nàng nói gì.
Lão gầm lên như con hổ điên khùng, nhắm mắt hai tay đánh tràn. Nhờ có công lực thâm hậu nên tuy đường quyền rối loạn nhưng vẫn cực kỳ mãnh liệt, phát ra tiếng gió vù vù.
Nữ lang áo trắng cười lạt một tiếng, giơ cao tay phải lên nói :
- Nếu không bắt sống được lão thì giết chết quách đi cho rồi!
Hai gã áo đỏ được lệnh nữ lang liền biến đổi thế đánh. Thanh kiếm múa tít, ánh kiếm tỏa ra một làn ánh sáng dày đặc. Đánh thêm ba bốn hiệp, lão lại bị trúng thêm một kiếm nữa. Lão đau đớn quá kêu rú lên một tiếng, lùi lại bốn năm bước, loạng choạng xuýt ngã. Hai gã áo đỏ chỉ cần bồi thêm vài nhát nữa là lão sẽ mất mạng.
Thượng Quan Kỳ thấy cách ăn mặc lạ lùng của những gã áo đỏ đã ghét cay ghét đắng, giờ lại thấy Lôi Danh Viễn lâm vào tình trạng nguy khốn thì nổi lòng hào hiệp toan đứng dậy nhảy ra. Bỗng nghe tiếng lanh lảnh sắc nhọn vang lên.
Chàng định thần nhìn kỹ, thấy một bóng người chạy nhanh như chớp xông tới, chính là mụ nạ dòng đầy vẻ phong lưu, vợ Lôi Danh Viễn.
Hai gã áo đỏ nghe tiếng lanh lảnh không khỏi giật mình dừng tay kiếm lại thì Lôi phu nhân đã xông tới. Mụ vung tay trái lên, bốn chấm sáng như sao phóng ra nhằm hai gã áo đỏ phóng tới.
Đường môn ở Tứ Xuyên đã nổi tiếng trên võ lâm về môn thuốc độc và ám khí. Song mấy gã chắc ít khi lui tới giang hồ nên không hiểu gốc gác của Lôi phu nhân. Song nữ lang áo trắng thì biết rõ, khẽ bảo đồng bọn :
- Phải cẩn thận đó! Đầu mũi ám khí của mụ đều có tẩm thuốc kịch độc.
Lôi phu nhân hành động mau lẹ dị thường, tay trái phóng ám khí, người đã đến bên Lôi Danh Viễn. Mụ đưa tay nâng chồng đứng dậy, miệng lanh lảnh quát lên :
- Hãy nếm mùi “Yết Vĩ châm” của ta đây!
Tay phải mụ vung lên một cái, ám khí bay ra tựa hồ như làn mưa bạc.
Lúc này hai bên đã gần nhau, hai gã áo đỏ thấy mụ vừa vun tay liền đưa kiếm lên gạc nhưng đã chậm mất rồi. Gã áo đỏ bên trái trúng ám khí ngã lăn xuống đất, mặt ngửa lên trời.
Gã áo đỏ bên phải nhanh tay hơn múa tít thanh kiếm che lấy thân mình. Bao nhiêu “Yết Vĩ châm” đều bị gạc rơi xuống đất.
Nữ lang áo trắng quát lên lanh lảnh, tung mình xông lại. Một bóng trắng băng đi, người đã tới trước mặt Lôi phu nhân đánh luôn ra ba chưởng.
Lôi phu nhân bị thế chưởng thần tốc phóng tới không còn rãnh tay để phóng ám khí nữa. Mụ đành buông Lôi Danh Viễn ra, vung tay nghinh địch.
Nữ lang áo trắng võ công kỳ ảo, chưởng thế biến hóa khôn lường. Chưa đánh được mười hiệp, Lôi phu nhân chân tay đã luống cuống.
Đang lúc kịch chiến, Lôi phu nhân trúng chưởng rú lên một tiếng ngã lăn xuống đất.
Lôi Danh Viễn khắp mình máu chảy đầm đìa, thần trí hoang mang, phỏng thấy phu nhân bị trúng chưởng té nhào liền quát to lên phóng chưởng ra đánh.
Nữ lang áo trắng chuyển tấm thân mềm mại sang bên để tránh rồi vung chân đá mạnh một cái trúng đầu gối Lôi Danh Viễn. Nàng xoay tay phải nắm lấy cổ tay Lôi Danh Viễn điểm trúng lấy huyệt “Mệnh Môn” rồi tiện đà hất lão xuống đất, hô to :
- Trói lão lại!
Chàng thiếu niên vận hiếu phục đứng coi từ nãy giờ, nữ lang áo trắng chưa bảo y ra đối địch mà lúc này cũng chính nàng xông lại điểm vào huyệt Lôi Danh Viễn.
Sau khi Lôi Danh Viễn bị bắt rồi, chỉ còn nghe tiếng bụi lau xào xạt bên sông.
Nữ lang áo trắng mắt sáng như sao, long lanh chuyển động đảo nhìn khắp nơi một lượt rồi lạnh lùng ra lệnh :
- Đem cả xuống thuyền!
Sáu gã đại hán áo đen từ trong bụi lau nhảy ra xách Âm Dương song tuyệt cùng vợ chồng Lôi Danh Viễn và gã đại hán áo đỏ bị trúng độc châm chạy vào trong bụi lau.
Nữ lang áo trắng ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng khẽ thở phào một cái, vẫy tay bảo :
- Các ngươi cũng về đi!
Mấy gã đại hán áo đỏ chạy như bay vào trong bụi lau rậm rạp.
Nữ lang quay lại bảo chàng thiếu niên vận hiếu phục đang đứng thộn mặt ra :
- Ca ca! Chúng ta cũng về thôi.
Nàng nói bằng một giọng thật nhẹ nhàng. Vẻ mặt lạnh lùng cương quyết đầy sát khí khi nãy bây giờ đã trở lại ôn nhu dịu dàng.
Chàng thiếu niên chỉ “Ừ hử” theo hùa :
- Ừ! Chúng ta cũng về đi thôi.
Chàng đã bị bao nhiêu biến chuyển rùng rợn cùng các cuộc chiến đấu ác liệt làm cho thất thần, giọng nói run lên.
Nữ lang thả bước từ từ dắt tay chàng đi dịu dàng hỏi :
- Ca ca! Ca ca sợ lắm phải không?
Thiếu niên vội vàng đáp :
- Không sợ! Không sợ! Những việc nhỏ mọn này có chi mà sợ!
Rồi chàng ưỡn ngực tỏ vẻ hiên ngang, hào khí ngất trời.
Nữ lang áo trắng tủm tỉm cười dắt tay chàng chạy như bay, miệng còn nói những gì nghe không rõ. Một thoáng đã không thấy bóng hai người đâu nữa.
Thượng Quan Kỳ đứng dậy thở phào mấy hơi quay lại nói với Đỗ Thiên Ngạc :
- Đỗ huynh! Chúng ta ra tận bờ sông để xem thế nào đi!
Đỗ Thiên Ngạc chưa kịp đáp, bỗng nghe có tiếng vọng lại :
- Đại ca! Ra bờ sông làm gì nữa! Hai con thuyền đã đi cả rồi.
Thượng Quan Kỳ quay đầu nhìn lại thấy Viên Hiếu đã lại gần đến nơi, chỉ còn cách độ sáu bảy thước. Chàng vội hỏi :
- Viên đệ đi đâu từ nãy đến giờ?
Viên Hiếu đáp :
- Em trèo lên ngọn cây bên kia để xem tình hình dưới sông...
Tuy y đã học được khá nhiều tiếng người nhưng khi nói đến chỗ ngoắt ngóe vẫn còn ấp úng, khó tìm được lời để giải thích được rõ ràng.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Viên đệ có thấy gì không?
Viên Hiếu đáp :
- Ban đầu mưa to gió lớn, trời tối đen chẳng trông thấy gì. Từ lúc mưa tạnh gió ngừng thì xem rõ hơn.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Đệ có thấy họ khiêng quan tài đi đâu không?
Viên Hiếu vội đáp :
- Có! Họ khiêng vào trong thuyền lớn.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Phải chăng bọn đại hán áo đen cùng những gã sử kiếm áo đỏ đều ở trong thuyền lớn chui ra?
Viên Hiếu gật đầu.
Đỗ Thiên Ngạc nhíu cặp lông mày nói :
- Thượng Quan đệ! Đệ hỏi mãi như vậy chẳng càng làm phiền cho Viên đệ ư?
Thượng Quan Kỳ chưa kịp đáp thì Viên Hiếu đã lắc đầu đáp :
- Không phiền chi cả! Không phiền chi cả!
Đỗ Thiên Ngạc cho là y nói đãi lòng, tủm tỉm cười bảo :
- Chẳng qua là Viên đệ khiêm tốn đó thôi. Kỳ đệ hỏi cật vấn như vậy ai mà chả bực mình!
Viên Hiếu đáp :
- Không sao đâu!
Thượng Quan Kỳ cười nói tiếp lời :
- Đỗ huynh bất tất phải bận tâm. Chú em tôi từ thuở nhỏ đã ở chốn thâm sơn, chưa hiểu thấu những việc ngoài nhân gian, lại khó tìm được lời diễn tả những điều mắt thấy. Nếu không hỏi cặn kẽ e rằng y sẽ bỏ xót rất nhiều.
Đỗ Thiên Ngạc cười nói :
- À ra thế đấy!
Thượng Quan Kỳ quay lại nhìn Viên Hiếu rồi đáp :
- Con thuyền đó có lớn lắm không?
Viên Hiếu gật đầu đáp :
- Bên chiếc thuyền đó có bốn cái thuyền nhỏ.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Hình thù của những người trong thuyền như thế nào?
Viên Hiếu trầm ngâm một lát rồi đáp :
- Ai ra thì thấy, ai không ra thì không thấy.
Đỗ Thiên Ngạc cúi đầu ngẫm nghĩ, ngẩn người ra vì không hiểu ý Viên Hiếu nói gì. Nhưng Thượng Quan Kỳ đã ở với y đã lâu nên y nói gần đến nơi chàng đã hiểu ngay, liền hỏi y :
- Phải chăng Viên đệ muốn nói trong thuyền không có đóm lửa chi hết nên không trông rõ những người bên trong? Trừ tám gã áo đen và bốn gã áo đỏ sử kiếm, không thấy gì khác?
Đỗ Thiên Ngạc “À” một tiếng rồi hỏi :
- Viên đệ! Trên thuyền có biểu hiện gì khác không?
Viên Hiếu cúi đầu xuống ngẫm nghĩ một hồi, giơ tay lên gãi trán rồi lắc đầu.
Đỗ Thiên Ngạc giật mình khẽ hỏi Thượng Quan Kỳ :
- Viên đệ làm sao vậy?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Không sao đâu! Hễ khi nào mà y nói ra không được là làm như vậy.
Nhưng y rất thông minh, chỉ nghĩ một lát rồi sẽ nói được ngay.
Viên Hiếu đưa tay ôm đầu ngồi xoạc cẳng ra một lúc rồi nói :
- Phải rồi! Phải rồi! Tất cả hai chiếc thuyền lớn và bốn chiếc thuyền nhỏ.
Trên hai chiếc thuyền lớn có cắm hai cây cờ trắng.
Đỗ Thiên Ngạc ôn tồn hỏi :
- Trên cờ trắng đó có vẻ đồ hình gì không?
Viên Hiếu đáp :
- Có, có!...
Y cúi đầu nghĩ mãi mà không nói ra lời.
Đỗ Thiên Ngạc biết là y không có cách gì tả được hình vẻ trên lá cờ. Song đã biết được trên thuyền có treo cờ trắng thì việc điều tra sẽ dễ hơn nhiều, liền cười nói :
- Viên đệ! Bất tất phải nghĩ nhiều nữa. Những thuyền đó đi về hướng nào?
Viên Hiếu đáp :
- Đi xuôi theo dòng nước.
Đỗ Thiên Ngạc khẽ gật đầu, quay sang nói với Thượng Quan Kỳ :
- Kỳ đệ! Với tình hình trước mắt, tuy ta chưa hiểu toàn thể vụ này, song không ra ngoài hai biến cục.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Hai biến cục thế nào?
Đỗ Thiên Ngạc không trả lời Thượng Quan Kỳ, ngẩng mặt lên nhìn trời nói :
- Chúng ta đã bị mưa ướt đẫm, bây giờ đã nửa đêm, trước hết chúng ta phải tìm nơi tạm trú rồi hẳn bàn, vì vụ này rất phức tạp, không phải chỉ nói hai ba câu là xong.
Rồi ông trở gót chạy trước.
Thượng Quan Kỳ, Viên Hiếu theo sau, đi liền một mạch mười mấy dặm mới đến một thị trấn. Lúc đó đã sắp sang canh tư, các tiệm buôn cùng khách sạn đều đóng cửa hết, chỉ còn một trang viện lớn gần bờ sông là đèn đuốc còn sáng trưng.
Đỗ Thiên Ngạc đã từng trải giang hồ, vừa nhìn đã biết ngay nơi còn đèn lửa đó chính là Mẫn gia trang. Ông nghĩ đến những khách đến viếng tang chưa giải tán hết, quay lại nói với Thượng Quan Kỳ :
- Vụ điếu tang này xem ra không có liên quan gì đến chúng ta, nhưng dính líu đến nhiều người trong võ lâm.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Đệ nghĩ vụ này quan hệ rất lớn chứ không phải nhỏ.
Đỗ Thiên Ngạc hỏi :
- Thượng Quan đệ nói vậy tức là còn có ý muốn điều tra cho ra gốc ngọn phải không?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Chỉ sợ tiểu đệ không làm nổi thôi.
Đỗ Thiên Ngạc nói :
- Nếu hiền đệ muốn điều tra việc này, tiểu huynh đã có cách.
Thượng Quan Kỳ động tính hiếu kỳ nói :
- Tiểu đệ xin nghe theo ý kiến của Đỗ huynh.
Đỗ Thiên Ngạc trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Cách này dễ thôi. Nhưng còn Viên đệ khó lòng sắp đặt cho được.
- Đỗ huynh thử cho nghe rồi sau sẽ bàn.
- Nếu chúng ta muốn khám phá ra những điều bí mật thì không còn gì bằng trà trộn vào trong nhà họ Mẫn.
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Đúng lắm!
Đỗ Thiên Ngạc nói tiếp :
- Nhưng muốn tránh tai mắt Mẫn công tử và Mẫn cô nương bọn mình tất phải cải trang.
Thượng Quan Kỳ cười hỏi :
- Đổi áo quần thì được, nhưng còn bộ mặt thì sao?
Đỗ Thiên Ngạc cười đáp :
- Cái đó hiền đệ bất tất phải lo ngại, tiểu huynh đã có thuốc. Có điều thuốc này chỉ thay đổi được màu da chứ không thay đổi được ngũ quan. Tướng mạo của Viên đệ có nhiều điểm khác biệt không tài nào biến cải được chân tướng, rất dễ cho người ta khám phá ra cơ mưu của mình.
Viên Hiếu nói xen vào :
- Điều đó rất dễ. Tôi sẽ ẩn nấp vào chỗ không người, không thò mặt ra nữa là được.
Đỗ Thiên Ngạc cười nói :
- Đây là nơi đô hội trù mật, dễ gì tìm được chỗ không người để ẩn nấp.
Viên Hiếu nói :
- Tôi ngồi trên ngọn cây lớn không xuống nữa thì ai mà biết được.
Đỗ Thiên Ngạc nghĩ thầm: “Cách này quả là dùng được, không ngờ y lại nghĩ ra”.
Rồi ông hỏi :
- Ngộ trời mưa gió thì làm thế nào? Và hiền đệ lấy chi làm thức ăn?
Viên Hiếu đáp :
- Tôi từ thuở nhỏ ngủ trên cây trong rừng đã quen, dù mưa to gió lớn vẫn yên giấc như thường. Còn ăn thì chỉ ăn trái cây hoặc ít rau cỏ cũng, không cần cơm nước chi hết.
Thượng Quan Kỳ biết y được trới phú cho cái bản năng chịu đói chịu rét, người đời không thể bì kịp. Chàng khẽ thở dài nói :
- Hay lắm! Tối mai vào khoảng canh ba chúng ta lại gặp nhau ở đây. Viên đệ đi tìm chỗ ẩn mình chúng ta hay, đề phòng khi có việc cần tìm đến.
Viên Hiếu toát miệng ra cười rội chạy te te đi.
Thượng Quan Kỳ nhìn sau lưng y chạy nhanh như chớp mà trong dạ bùi ngùi, vì từ lúc y theo chàng chưa được ngày nào an nhàn.
Đỗ Thiên Ngạc lấy ra một bình nhỏ bằng bạch ngọc, cười và khẽ bảo Thượng Quan Kỳ :
- Thứ thuốc này của người kỳ dị thứ nhất ở ngoài quan ải ngoại hiệu là Hóa Thân thư sinh. Hiền đệ tài mạo tuấn tú, thế mà bôi thuốc này vào sẽ lập tức biến thành người khác ngay tức khắc.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Hóa Thân thư sinh! Cái ngoại hiệu nghe thật kỳ dị.
Đỗ Thiên Ngạc khẽ thở dài nói :
- Người này tài trí hơn người, võ công cao cường nhưng người người đời khó biết được bản tướng y, có lúc y rất hào hiệp phóng khoáng, có lúc y rất tàn nhẫn lạnh lùng. Bọn võ lâm ngoài quan ải ai cũng biết tiếng Hóa Thân thư sinh song không ai biết y là một nhân vật thế nào. Không những y biến đổi được sắc mặt mà y còn biến đổi luôn cả âm điệu thành thổ âm các địa phương. Y có thể biến đổi trăm ngàn lối khác nhau, không ai biết đâu mà lường.
Thượng Quan Kỳ ngẩn người ra hỏi :
- Trên thế gian này quả có người tài tình đến thế ư?
Đỗ Thiên Ngạc cười đáp :
- Riêng đối với tiểu huynh có phần đặc biệt, y mới hóa thành một gã thư sinh, khăn đóng áo dài, tay cầm quạt lông. Còn đối với người khác thì y biến đổi thiên hình vạn trạng.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Y thay đổi hình dạng nhiều cách như vậy khi cần đến biết đâu mà tìm, há chẳng phải phiền phức cho người nào muốn gặp y lắm sao?
Đỗ Thiên Ngạc cười nói :
- Nếu y đã không muốn cho mình gặp thì dù có tìm khắp chân trời góc biển cũng không tìm gặp y. Dù người ngay trước mắt cũng không biết.
Thượng Quan Kỳ thở dài nói :
- Hỡi ôi! Những việc kỳ dị trên thế gian nhiều đến mức làm cho người ta phải đầu nhức mắt hoa.
Bao nhiêu cảnh rùn rợn đã qua lại hiện về trong tâm trí chàng: nào những chết chóc nơi chùa cổ, nào hai di thể nơi chốn rừng hoang, rồi đến cuộc tàn sát khốc liệt mới đây, bao nhiêu tay cao thủ trong võ lâm đều bị tru lục. Những tấm kịch đã qua vẫn nằm đó trong đầu óc chàng không lúc nào quên được. Hôm nay cái chết của Mẫn lão gia lại không có cách nào giải thích được mối nghi ngờ.
Đỗ Thiên Ngạc mở bình ngọc trắng lấy ra chút ít thuốc tán trắng bỏ vào lòng bàn tay, hòa với nước rồi bôi lên mặt.
Chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt Đỗ Thiên Ngạc biến thành màu đỏ thẳm.
Hình thể ngũ quan cũng vì sắc mặt đỏ thẳm mà dường như vị trí có xê xích đi, không còn giống trước chút nào. Có nhìn kỹ đến đâu cũng không nhìn ra bộ mặt cũ của ông nữa.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Quả là thứ thuốc thần. Không những sắc mặt biến đổi hẳn mà ngũ quan cũng thay đổi phương vị. Dù ai tinh mắt đến đâu cũng không tài nào nhận ra được.
Đỗ Thiên Ngạc mở nắp cái bình nhỏ khác lấy ra ít thứ bột vàng, cười nói :
- Hiền đệ dùng thứ này. Bộ mặt khôi ngô tuấn tú kia sẽ biến thành sắc vàng bũng như người thiếu máu.
Thượng Quan Kỳ cũng lấy nước hòa với bột để bôi lên mặt. Quả nhiên sắc mặt hồng hào tuấn tú đã biến thành sắc vàng ửng.
Đỗ Thiên Ngạc tủm tỉm cười nói :
- Bây giờ chúng ta vào nhà họ Mẫn không còn sợ ai khám phá ra chúng mình nữa. Nhưng ta phải giả làm hạng người gì để họ khỏi chú ý?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Xin tùy ý Đỗ huynh!
- Nếu ta muốn cho họ đừng chú ý đến mình thì phải chia đường ra mà hành động. Tiểu huynh vẫn là một nhân vật võ lâm đến điếu tang Mẫn lão anh hùng để trà trộn vào với khách giang hồ. Còn hiền đệ, hay hơn nhất là cải trang làm kẻ hành khất, đi khắp trong ngoài để nghe ngóng cho dễ. Trên giang hồ đã có Cái bang chuyên đi khất thực, bang này thiếu gì tay cao thủ tuyệt đỉnh. Đã có một bang như vậy dù hiền đệ có vô ý lộ ra võ công cũng không làm cho người ta nghi ngờ.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
- Giả tỷ tôi mà gặp phải nhân vật của Cái bang chẳng lòi đuôi ra ư?
Đỗ Thiên Ngạc cười nói :
- Bất luận việc gì cũng có lúc thường lúc biến. Gặp hoàn cảnh nào thì phải dùng cơ trí để đối phó với hoàn cảnh ấy. Hiền đệ là người thông minh tuyệt vời, tuy chưa có nhiều kinh nghiệm giang hồ nhưng nếu cẩn thận một chút cũng không đến nỗi bị bại lộ.
Thượng Quan Kỳ cười nói :
- Tôi thử làm một chuyến xem sao!
Chàng xé quần áo cho rách ra mấy chỗ, để đầu bù tóc rối rồi quay lại hỏi Đỗ Thiên Ngạc :
- Đỗ huynh! Xem tôi giả trang thế này có được không?
Đỗ Thiên Ngạc nói :
- Tuy còn nhiều chỗ sơ hở, nhưng đêm tối dễ gì mà họ phát giác ra được.
Nói xong, không chờ Thượng Quan Kỳ trả lời, dứt áo đi luôn. Nhìn phía có đèn sáng trưng đi tới.
Thượng Quan Kỳ thoáng cái đã không thấy bóng Đỗ Thiên Ngạc đâu nữa, chàng cũng rảo bước đi ngay. Khi tới gần Mẫn gia trang, lòng chàng không khỏi băn khoăn, chỉ lo một mình hành động vụng về sẽ bị người phát giác, để thành một trò cười.
Đang lúc băn khoăn, bỗng nghe có tiếng bước người đi tới. Chàng quay đầu nhìn lại thì thấy một gã đại hán tướng mạo hùng mạnh, lưng cài đơn đao, mình mặc võ trang đang rảo bước tới. Đến bên Thượng Quan Kỳ gã dừng bước lại hỏi :
- Này chú! Chú có biết nhà của Mẫn lão anh hùng đâu không?
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm: “Ta dẫn đường gã này, có thể giảm được mối nghi ngờ từ nhà họ Mẫn.”
Nghĩ vậy chàng liền hỏi :
- Phải chăng hảo hán đến viếng tang Mẫn lão anh hùng?
Người kia sửng sốt hỏi :
- Mẫn lão anh hùng đã chết thật rồi ư?
Giọng nói ồm ồm nhưng đầy vẻ thương cảm.
Thượng Quan Kỳ xem cách cử chỉ của gã biết ngay đây là một người hào sãng thành thực, liền đáp :
- Vâng! Mẫn lão gia đã mất lâu rồi! Hôm nay đưa linh cửu đi an táng, đám ma dài đến mấy dặm.
Đại hán thở dài nói :
- Mẫn lão gia là một người tốt, sao ông trời không để ông sống lâu trăm tuổi!
Gã nói với một giọng thành kính, đúng phép tắc với một người quá cố.
Ngừng một lát, đại hán lại hỏi :
- Mộ phần Mẫn lão gia ở đâu? Có thể dẫn tôi đi coi được không?
Thượng Quan Kỳ hơi rùng mình đáp :
- Tôi chỉ biết Mẫn lão anh hùng táng ở nơi xa cách đây đến mấy chục dăm, nhưng không biết ở địa phương nào.
Đại hán lấy làm khó nghĩ, ngẩng mặt lên nhìn trời không nói gì nữa.
Thượng Quan Kỳ lại nói :
- Tôi dẫn đại hán vào nhà. Hiện giờ hãy còn nhiều người đến điếu tang chưa về.
Đại hán phân vân một lát rồi hỏi lại :
- Nhà Mẫn lão anh hùng ở đâu?
Thượng Quan Kỳ chỉ vào nhà có đèn đuốc sáng trưng nói :
- Ở ngay phía trước kia.
Đại hán thủng thỉnh nói :
- Ừ! Đi thì đi!
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cười, chuyển mình đi trước dẫn đường, đại hán bước theo sau, chẳng mấy chốc đã đến trước tòa trang viện.
Lúc này đã quá canh tư mà hãy còn vô số người chưa ngủ, họ xúm năm tụm ba hoặc ngồi uống rượu hoặc hút thuốc bàn chuyện gẫu. Nhưng họ nói rất nhỏ không nghe rõ. Có điều rất lạ là hai cánh cổng ban ngày đóng im lìm mà ban đêm mở toang ra vào tự do.
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn khắp nơi mà vẫn không thấy tông tích của Đỗ Thiên Ngạc đâu. Trong rạp toàn là người của Mẫn gia mời đến để giúp việc.
Người nào cũng khăn trắng áo dài. Bao nhiêu nhân vật võ lâm ở đó lúc ban ngày, bây giờ không biết đi đâu cả, chẳng thấy một ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.