Điệu Sáo Mê Hồn

Chương 32: Quần hùng ngộ độc trong trường hợp nào




Đường Toàn hỏi Quan Tam Thắng:
– Quan huynh cho biết những điều mắt thấy tai nghe được chăng?
Quan Tam Thắng ra vẻ trầm tư, lựa lời, rồi thuật lại hết mọi sự việc xảy ra ở Mẫn Trạch.
Quân sư Đường Toàn chưa rõ quyết định. Sau khi nghe Quan Tam Thắng thuật lại, y chỉ quạt mạnh phành phạch. Đó là cái cử động mỗi khi phải đương đầu với một vấn đề trọng đại khó giải quyết.
Trong tòa nhà tranh đột nhiên im phăng phắt, tựa hồ như ai cũng giữ ý không làm nhộn luồng tư tưởng của Đường Toàn.
Bất thình lình có tiếng bước chân đưa lại. Giây lát trước cửa nhà tranh ba người mặc quần áo chẽn sắc tro đồng thời xuất hiện, khoanh tay thi lễ cung kính đứng chờ.
Đại hán áo vàng đưa mắt nhìn ba người khẽ hỏi:
– Các ngươi điều tra được đến đâu rồi?
Gã bên trái đáp:
– Đệ tử tuần tiễu bờ sông, gặp một lũ người khả nghi.
Đại hán áo vàng lại hỏi:
– Những nhân vật đó là ai?
Gã kia đáp:
– Bọn này cả đàn ông, đàn bà đến bảy tám người. Đệ tử e họ sinh nghi, chưa dám đến gần.
Đường Toàn đột nhiên hỏi xen vào:
– Rồi bọn đã đi đâu?
Gã đáp:
– Họ lên chiếc thuyền lớn đậu ở bờ sông.
Đường Toàn trầm ngâm không nói gì.
Gã đại hán đứng giữa nói tiếp:
– Bẩm Bang chúa! Đệ tử may mà không đến nỗi làm nhục mạng chúa, đã tìm ra được bọn Thiết Mộc đại sư.
Đại hán áo vàng hỏi:
– Hiện giờ họ Ở đâu?
Đại hán đứng giữa đáp:
– Hiện ở trong một ngôi từ đường cách đây mười mấy dặm.
Đại hán mé hữu bẩm tiếp:
– Thuyền bè, xe ngựa chuẩn bị sẵn cả rồi. Chỉ còn chờ lệnh Bang chúa là lập tức khởi trình.
Đại hán áo vàng quay lại khẽ hỏi Đường Toàn:
– Chúng ta có đi không?
Đường Toàn trầm ngâm một lát rồi nói:
– Trong các phái võ lâm hiện nay chưa thấy ai nói đến người bí mật áo xanh có tài thần xuất quỷ nhập đến thế. Không rõ y có phải là Cổn Long Vương mà người ta thường đồn đại không?
Quan Tam Thắng giơ ngớn tay trái lên nói:
– Có lẽ đúng, lời quân sư nêu ra khiến cho tôi nhớ lại người bí mật đã tự xưng là Vương gia. Chắc là Cổn Long Vương.
Đường Toàn nói:
– Cổn Long Vương chỉ là tên giả mà thôi. Chúng ta cần phải điều tra tên họ thật và sào huyệt của y.
Từ nãy tới giờ Dạ Ưng Tử Vương Càn vẫn im lặng, đột nhiên nói xen vào:
– Theo thiển kiến của ngu đệ thì chi bằng chúng ta hội họp với bọn Thiết Mộc đại sư kiếm ngay Mẫn cô nương giả và tự xưng là quận chúa chi chi đó. Thị này tuy nhỏ tuổi nhưng là một nhân vật rất trọng yếu. Hễ bắt được thị là tra hỏi được ở miệng thị ra hết mọi việc.
Đường Toàn cười nói:
– Hồi cái tên Cổn Long Vương mới xuất hiện, tiểu đệ đã biết ngay là con người thần bí liền phái ngay bốn tay cao thủ trong bang đi dọ thám gần một tháng trời, bắt được hai tên thủ hạ của y. Nhưng chỉ trong vòng một giờ hai gã chết ngay chưa hỏi ra được câu nào.
Ngừng một lát Đường Toàn lại nói tiếp:
– Bọn y không chịu đem thực lực ra đối phó với hai phái lớn mà lại nhằm đối đầu với Cái Bang chúng tôi. Có lẽ vì bắt người của y nên y đem lòng thù oán.
Đại hán áo vàng tủm tỉm cười nói:
– Đối phương ở trong bóng tối mà mình xuất đầu lộ diện. Đó là một điểm lợi cho họ. Bây giờ điều cần nhất là phải tìm cách biết rõ tình hình đối phương. Có biết người biết mình thì mới có hy vọng thắng được. Cổn Long Vương chỉ là cái tên giả để che mắt mọi người. Cái tên đó có khi chỉ là một người, có thể là mấy chục người cũng nên. Họ làm cho mình hoa mắt khó lòng phân biệt chân giả.
Đường Toàn nói:
– Bang chúa thật là cao kiến. Tôi đã điều động hai tay thuộc hạ rất tinh tế trong bang trà trộn vào làm thủ hạ Cổn Long Vương, mà lạ thay, hai người đã đi ba năm nay tuyệt vô tin tức. Tôi tưởng đến những việt bất thường xảy ra cho hai người. Nếu họ không bị bại lộ hành tung thì tất bị hại, hoặc họ đã biến tính hàng giặc.
Dứt lời, Đường Toàn từ từ đảo mắt nhìn Quan Tam Thắng cùng Vương Càn rồi tủm tỉm cười nói:
– Nhưng bây giờ ngoài hai nguyên nhân vừa nêu ra, có thể còn nguyên nhân thứ ba nữa.
Đại hán áo vàng nhìn ba gã quần áo chẽn đang đứng ngoài cửa bảo:
– Các ngươi hãy lui ra.
Đại hán áo vàng chờ cho hai gã đi xa, mới quay lại hỏi Đường Toàn:
– Quân sư nói nguyên nhân thứ ba đó là nguyên nhân nào?
Đường Toàn đáp:
– Có thể bị họ bắt ép phải uống thuốc độc đến nỗi thần trí mê man quên cả thân thế gốc gác mình.
Đại hán áo vàng trầm ngâm một lát rồi hỏi:
– Bây giờ chúng ta hội họp cùng bọn Thiết mộc đại sư bàn kế dụ địch, hay là theo cách “Sấm nổ không kịp bưng tai” áp đảo bờ sông, bắt lấy Mẫn cô nương đó rồi hãy bàn?
Đường Toàn đáp:
– Cứ như lời Quan huynh vừa nói đây thì Mẫn cô nương đó chưa rõ chân giả mà lại giữ một địa vị khá quan trọng. Giả tỷ bắt được cô ta thì đó là thượng sách.
Nhưng lỡ ra không thành thì chẳng những bứt dây động rừng mà hành tung Bang chúa cũng bị tiết lộ.
Đại hán áo vàng cười nói:
– Bang ta mười mấy tay cao thủ có mặt ở đây đem toàn lực ra mà đánh, dù không bắt được Mẫn cô nương nhưng quyết không đến nỗi thảm bại.
Vương Càn mấp máy môi nhưng không nói gì.
Đường Toàn nói:
– Thiết Mộc, Phàm Mộc cùng Huỳnh Sơn Phí Công Lượng tuy là những vị đại hiệp danh vang thiên hạ, nhưng dù sao cũng không ở địa vị chưởng môn. Nếu Bang chúa thân hành tìm đến họ thì mất vẻ tôn nghiêm, chi bằng để tại hạ cùng Quan huynh đại điện Bang chúa đến tương kiến với họ trước.
Ngừng một lát Đường Toàn lại nói tiếp:
– Tại hạ sẽ khuyên bọn họ tới đây bái kiến Bang chúa cùng bàn mưu kế.
Bang chúa phái bọn tùy tùng ngăn trở cuộc hành trình của Mẫn cô nương lui lại một lúc. Tại hạ tính rằng việc này chỉ bàn định một lúc là xong.
Đại hán áo vàng cười nói:
– Quân sư cùng võ tướng đều đi cả, chẳng lẽ bổn Bang chúa lại ngồi yên.
Phải phân công ra mà hành động chứ! Các ngươi đi hội kiến Thiết Mộc đại sư, còn ta xuất lĩnh mười hai tay cao thủ ra bờ sông để ngăn trở cuộc khởi trình của Mẫn cô nương. Chúng ta sẽ tề tựu ở bờ sông nghe.
Đường Toàn dặn:
– Xin Bang chúa đừng vội ra mặt xung đột với cường địch, chờ thuộc hạ trở lại rồi sau sẽ liệu.
Đại hán áo vàng vẫn tươi cười nói:
– Bất luận các ngươi có tìm thấy Thiết Mộc đại sư hay không, ta rất mong các ngươi mau trở lại bờ sông.
Đường Toàn vâng mệnh, khoanh tay cáo từ, thong thả bước ra khỏi nhà tranh. Xe ngựa đã chờ sẵn ngoài cửa.
Quan Tam Thắng tung mình lên ngựa, Đường Toàn đủng đỉnh bước lên xe.
Cỗ xe lừa này, Đường Toàn tự nghĩ cách chế ra:
xe nhỏ mà bánh to, khác với xe thường. Trong xe chỉ ngồi được hai người, phía trước có nắp đậy, trông xa tựa hồ như một chiếc thuyền thoi nhỏ. Cách cấu tạo xe này rất khéo, chuyển động rất mau chóng.
Trước xe đóng hai con lừa cao lớn dị thường. Một gã đại hán đôi lông mày vểnh lên, mặc quần áo ngắn sắc đen, chờ cho Đường Toàn lên xe rồi mới nhảy lên lưng lừa.
Một trong ba gã đại hán áo đen đứng cửa lúc nãy chạy ra khom lưng hỏi:
Đường Toàn gật đầu đáp:
– Phải rồi! Ngươi dẫn đường cho ta.
Gã vâng lời chạy trước.
Đường Toàn nhìn Dạ Ưng Tử Vương Càn hỏi:
– Vương huynh cưỡi ngựa hay ngồi xe với tôi?
Vương Càn cười nói:
– Tiểu đệ muốn được thử ngồi xe với Đường huynh.
Nói rồi nhảy lên ngồi phía sau Đường Toàn.
Vương Càn lên xe thấy trên chỗ ngồi Đường Toàn có vô số vòng đồng, nút sắt lấy làm lạ hỏi:
– Những vòng đồng, nút sắt đó dùng để làm gì?
Đang hỏi thì xe đã bắt đầu chạy. Con lừa kéo xe này rất quí giá chạy cực lẹ chẳng kém gì tuấn mã.
Người dong xe điều khiển rất thạo, nên xe lừa theo kịp sát ngựa Quan Tam Thắng.
Vương Càn khen thầm:
“Cỗ xe này hay thật!”. Gã đại hán áo đen dẫn đường chạy rất nhanh, đi trước ngựa Quan Tam Thắng.
Đường Toàn thốt nhiên quay lại khẽ hỏi Vương Càn:
– Tiểu đệ không tập võ nghệ, Vương huynh biết rồi chứ gì?
Vương Càn cười đáp:
– Tinh thần và sức lực con người có hạn. Đường huynh nếu còn để tâm đến võ nghệ thì bụng nào mà chứa được bấy nhiêu sách.
Đường Toàn cũng cười hỏi:
– Vạn nhất có người tập kích xe lừa thì làm thế nào?
Bấy giờ Vương Càn mới tỉnh ngộ đáp:
– Phải rồi! Những vòng đồng, nút sắt trong xe này đều là nút cơ quan để chống địch phải không?
Đường Toàn nói:
– Vương huynh quả là bậc kiến thức hơn người.
Vương Càn tủm tỉm cười nói:
– Tiểu đệ mong có cơ duyên được xem Đường huynh diệu dụng những cơ quan chống địch này.
Đường Toàn phe phẩy quạt lông nói:
– Chẳng giấu gì Vương huynh, những cơ quan bố trí trong xe lừa không phải một hai ngày mà xong, nhưng khi đã phát động chỉ dùng được có một giờ ba khắc là hết.
Vương Càn không nói gì nữa, ngoảnh đầu nhìn ra ngồi, thấy cây hai bên đường tựa hồ như chạy lùi lại phía sau. Tốc độ xe này cực kỳ mau lẹ, có thể mau hơn cả tuấn mã của Quan Tam Thắng.
Vương Càn lầm bẩm:
– Quái lạ! Xe chạy lẹ thế này mà sao mình không thấy lắc lư. Vương Càn đưa mắt ngó Đường Toàn, thấy y cầm quạt trong tay không phe phẩy gì cả dường như đang tư lự để giải quyết một vấn đề trọng đại. Vương Càn muốn nói chuyện nhưng ngậm miệng lại, sợ kinh động luồng tư tưởng của Đường Toàn.. Bỗng thấy đại hán áo đen dẫn đường vỗ tay một cái rồi dừng chân lại nói:
– Thưa Đường gia, Quan gia, nhà từ đường đó ở trong thôn này.
Quan Tam Thắng dừng ngựa lại nói:
– Thiết Mộc, Phàm Mộc, Phí Công Lượng đều là những bậc khả kính trong võ lâm, chúng ta không nên thất lễ.
Đường Toàn xuống xe dặn đại hán dẫn đường cùng người dong xe đứng ngồi đợi. Đại hán áo đen vừa quết mồ hôi trán vừa nói:
– Đệ tử xin dẫn đường cho Đường gia và Quan gia.
Nói xong rảo bước đi trước.
Thôn trang này có chừng ba bốn trăm nóc nhà. Gã đại hán dẫn đường đã quen lối đưa hai người vào đến cổng nhà từ đường, dừng lại hỏi:
– Có cần đệ tử vào thông báo trước không?
Đường Toàn lắc đầu, dặn gã đứng chờ ngồi, tay phe phẩy quạt lông đủng đỉnh đi vào. Quan Tam Thắng bước tới đi song song với Đường Toàn để tiện hộ vệ cho y.
Đường Toàn quay lại mỉm cười khẽ bảo Quan Tam Thắng:
– Bọn Thiết Mộc đại sư cùng Phí Công Lượng trong việc phòng gian không biết có hỏi tra gì bọn mình không?
Hai người vào đến nơi thì thấy cửa đóng trong nhà im lặng như tờ.
Quan Tam Thắng nhíu cặp lông mày khẽ nói:
– Để tôi vào trước xem nào. Quân sư hãy lưu lại một chút.
Chưa dứt lời, cánh cửa đột nhiên mở ra, Huỳnh Sơn Phí Công Lượng từ từ bước ra, đưa mắt nhìn Đường Toàn, Quan Tam Thắng rồi hỏi:
– Quan huynh đã đến đấy à? Còn vị này chắc là quân sư bên quí bang?
Đường Toàn tủm tỉm cười đáp:
– Phải chăng đại gia là Huỳnh Sơn Phí Công Lượng?
Hai người chưa quen biết nhau, mới gặp lần đầu mà đã gọi ra đích danh dối phương. Thế mới biết cả hai đều là người rất tinh tế. Những điều nghe được về nhân vật nào đã thuộc kỷ trong lòng.
Phí Công Lượng nói:
– Mời Đường huynh, Quan huynh vào!
Đường Toàn tuy không nói ra miệng, nhưng trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:
“Bọn này ẩn trong chính sảnh nhà từ đường rồi đóng cửa chặt là có ý gì?”. Y vừa nghĩ vừa từ từ bước vào, ngẫng đầu lên nhìn thấy mười mấy gã đại hán y phục khác nhau, tay cầm binh khí. Gã nào cùng nhắm mắt mà ngồi. Chính giữa là hai vị hòa thượng mặc áo nhà sư sắc tro, ngồi kề vai nhau.
Quan Tam Thắng khẽ nói:
– Đường tú tài. Hai vị ngồi giữa là Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư đó.
Đường Toàn nhìn Thiết Mộc, Phàm Mộc rồi đưa mắt nhìn quần hào khắp một lượt, tựa hồ như lưu tâm rất kỹ đến từng người.
Phí Công Lượng thấy Đường Toàn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn từng người thì không nhìn cười cất tiếng hỏi:
– Đường huynh! Đường huynh có nhận ra các vị này chăng?
Đường Toàn lắc đầu đáp:
– Tiểu đệ ít bôn tẩu giang hồ, chẳng biết được mấy người. Sở dĩ tiểu đệ chú ý nhìn là vì tìm xem có ai là gian tế trà trộn vào đám này không?
Phí Công Lượng rùng mình tự nghĩ:
“Thằng cha quân sư quạt mo hay nói nhăng, phải làm cho y bẻ mặt mới được”. Nghĩ vậy, liền giả vờ kinh ngạc nói khích:
– Việc này hai vị đại sư cùng tiểu đệ đã phí rất nhiều tâm lực mà thủy chung vẫn chưa tra ra. Đường huynh liệu có truy được ai là gian tế không?
Đường Toàn tủm tỉm cười, lùi lại hai bước khẽ nói với Quan Tam Thắng cùng Vương Càn mấy câu, rồi trở lại đứng ngang vai bên Phí Công Lượng. Quan Tam Thắng ngầm vận công lực, thong thả bước về phía Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư.
Dạ Ưng Tử Vương Càn theo sau Quan Tam Thắng nhưng cách nhau chừng ba bước.
Bọn người này tuy bề ngồi đều là làm bộ nhắm mắt điều hòa hơi thở, nhưng kỳ thực có đến quá nửa giả bộ thế thôi, vừa nghe tiếng bước chân Quan Tam Thắng đã hé mắt ti hí để quan sát cử động của Quan Tam Thắng.
Quan Tam Thắng đi tới phía sau Thiết Mộc, Phàm Mộc, khoanh tay nói:
– Tại hạ không ngờ hai vi.....
Đột nhiên vung tay nhanh như chớp chụp xuống một đại hán mặc võ trang màu lam thẫm.
Đại hán này chân tay cùng mau lẹ dị thường, tuy Quan Tam Thắng hạ thủ một cách bất thình lình mà gã né tránh kịp, phóng chân đá vào huyệt đan điền ở bụng dưới đối phương.
Hai người vừa động thủ Vương Càn cùng bước tới nơi, đưa tay ra chụp vào một đại hán áo lam.
Quần hào giương mắt nhìn ra dường như không nhận ra đại hán áo lam, chỉ thấy gã hạ thấp tay xuống, tránh khỏi năm ngón tay của Vương Càn rồi trở tay đánh một chưởng vào trước mặt đối phương. Vương Càn lui lại hai bước tránh khỏi.
Quan Tam Thắng tằng hắng một tiếng vung tay phải đánh ra một chưởng, còn tay trái theo thế “Cầm Nã Thủ Pháp” chụp xuống cổ tay đại hán lam rất nhanh. Nhưng gã áo lam bản lĩnh cùng không vừa, khẽ chuyển mình đi đã tránh được cả đòn chưởng lẫn đòn Cầm Nã của Quan Tam Thắng.
Quan Tam Thắng rùng mình nói:
– Thằng nhóc này võ công khá đấy.
Lại vung chưởng ra đánh.
Quan Tam Thắng giữ địa vị võ tướng Cái Bang lại nổi tiếng trong chốn giang hồ, mà ở trước mặt đông người, đánh mấy chiêu liền chưa hạ nổi một tên vô danh thì trong lòng tức giận vô cùng. Chưởng này Quan Tam Thắng dùng tận lực, thế mạnh tuyệt luân. Đại hán áo lam vung chưởng ra đón, bị chưởng lực đối phương hất lùi lại ba bước.
Quan Tam Thắng vừa chiếm được thượng phong, lập tức sấn lại vung tay phải đánh luôn ba quyền.
Ba chiêu này nhanh như chớp khiến cho đại hán chân tay luống cuống. Bên tai gã vang lên tiếng cười của Quan Tam Thắng, đồng thời tay trái Quan Tam Thắng phóng luôn ra hai chưởng, tay phải ra đòn Kinh Hồng Ly Vi nhằm đánh vào trước ngực đại hán.
Đại hán áo lam bị dồn vào thế bí vô cùng nguy ngập không đường né tránh, chỉ còn cách giơ tay lên đỡ chưởng lực mãnh liệt của đối phương. Dè đâu Quan Tam Thắng đột nhiên biến đổi thế đánh ra thế Cầm Nã chụm năm ngón tay lại chụp xuống huyệt Mạch Môn bên phải đối phương.
Đại hán áo lam đột nhiên giơ tay trái lên, một mũi ngân châm từ trong tay rớt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.