*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lúc sau, cảnh tượng trước mắt Lâm Lăng chợt thay đổi. Nhìn lướt qua trông nó không tráng lệ như tưởng tượng, chỗ nào cũng đầy tro bụi.
Những cột đá cao khổng lồ giống như cột trụ trời để giữ vững toàn bộ điện. Bốn vách tường đều được khảm Hỏa Nguyên Tinh Thạch có ánh sáng màu đỏ thẫm để có nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.
Bên trong đại điện được niêm phong này, không khí hơi ít nên cảm giác hơi nặng nề.
Tuy nhiên lúc này, Lâm Lăng không có quá nhiều thời gian để nhìn xung quanh.
Sau khi hắn tiếp đất vững vàng, hắn nhún hai chân xuống đất và bật nhảy lên.
Ngay sau đó, hắn triệu hồi tất cả 7 sủng vật ra ngoài. Bọn chúng đứng quây xung quanh Lâm Lăng lơ lửng trên không trung và nhìn xuống dưới với vẻ lạnh lùng như thể đang chờ con mồi xuất hiện.
Vù!
Lúc này, chỗ mà Lâm Lăng vừa đứng, năng lượng không gian trở nên vặn vẹo.
Từng bóng đen lần lượt hiện ra, đám người kia chính là võ giả của Tử tộc!
“Giết.”
Sau khi ra lệnh xong, tất cả sủng vật của Lâm Lăng đều lao xuống.
A a a!
Chỉ trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Chỉ trong chớp mắt, đã có tên võ giả của Tử tộc bị đám Lâm Lăng giết chết.
“Diệt sạch!”
Sau khi hoàn thành lần ám sát này, Lâm Lăng cũng không phát động cuộc tấn công tiếp theo mà hắn nhanh chóng triệu hồi đám sủng vật rút lui.
Sau đó, hắn bay sâu vào bên trong điện.
Cách thức giết địch tàn nhẫn và dứt khoát đã khiến cho đám võ giả Tử tộc vô cùng kinh ngạc.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Đột nhiên một đám sủng vật xuất hiện rồi lại biến mất ngay tức khắc.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Thế nhưng khi nhìn thấy tám tên đồng bọn ngã xuống đất thì bọn họ mới nhận ra đây là thật!
“Tên Tích dịch nhân chết tiệt, ta nhất định phải luyện hóa linh hồn của ngươi khiến cho ngươi sống không bằng chết!”
Lúc này, tên thủ lĩnh của Tử tộc vô cùng phẫn nộ, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm về hướng Lâm Lăng vừa trốn thoát.
“Đợi lát nữa tìm bảo vật sau, chúng ta diệt trừ tên kia trước đã!”