*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chợt Lâm Lăng đi sâu vào trong điện. Nơi này có một cánh cổng kim loại rất lớn. Vì trên cửa không có trận pháp phù văn nên Lâm Lăng chỉ đẩy một phát là ra.
“Két!”
Thanh âm mở cửa vang lên, các mảnh kim loại bắn ra tung tóe và cánh cửa bị đẩy ra một cách mạnh mẽ.
Cảnh tượng bên trong cánh cửa không phải là một điện hoặc là một mật thất nào đó mà lại là một cái hố sâu hoắm không thấy đáy. Phía dưới cái hố tối tăm và yên tĩnh đến rợn người.
“Lôi Phong, xuống đó xem sao.”
Suy nghĩ trong đầu Lâm Lăng chợt lóe, Lôi Phong đột nhiên hiện ra.
Vù!
Nhận được mệnh lệnh của Lâm Lăng, Lôi Phong không chút chậm trễ hóa thành một tia điện quang phi xuống đấy hố. Ánh sáng phát ra từ thân thể nhỏ bé của Lôi Phong chiếu sáng bốn phía.
Một lát sau, Lâm Lăng sử dụng chung tầm nhìn với Lôi Phong để thấy rõ khung cảnh xung quanh. Bên dưới đáy hồ giống như một quảng trường khổng lồ với những bức tượng đá sừng sững. Những bức tượng với gương mặt dữ tợn đều là Viêm Ma. Khu vực trung tâm được vây quanh bởi những bức tượng có một tế đàn khổng lồ màu đỏ sẫm toát ra một loại năng lượng dao động kỳ lạ.
“Những bức tượng này không phải là con rối đấy chứ?”
Lâm Lăng thầm đoán trong lòng, hắn nhìn chăm chú những bức tượng và ra lệnh cho Lôi Phong bắn tia chớp về phía một bức tượng Viêm Ma.
Chíu!
Bức tượng vô cùng chắc chắn. Bị một tia chớp đánh vào nhưng nó không có dấu vết hư hại nghiêm trọng nào mà chỉ để lại một vết đen nhỏ.
Lôi Phong lập tức bay ngược trở lại nhìn về phía bức tượng. Tuy nhiên chờ được một lúc mà bức tượng Viêm Ma vẫn đứng yên, không có gì khác thường.
Thấy vậy, sự nghi ngờ trong lòng Lâm Lăng bớt đi vài phần.
Chợt hắn nhảy xuống hố. Cho đến khi hắn rơi xuống đáy hố, vậy mà những bức tượng Viêm Ma này cũng không xuất hiện sự thay đổi nào.
Xem ra là do hắn tự dọa sợ bản thân.
Lâm Lăng nhìn lên tế đàn, xung quanh tế đàn trống không khiến hắn thấy nghi ngờ.
Chỉ như thế này?
Vậy bảo vật ở đâu?
Lâm Lăng nhìn bốn phía xung quanh với vẻ ngạc nhiên.
Đi tìm mất nửa ngày lại chẳng thấy gì ngoài một đống tượng. Nếu cứ như vậy rời đi thì trong lòng Lâm Lăng không cam tâm.
Nhất thời hắn rơi vào trầm mặc.
“Long Ma, ngươi có nhìn ra được manh mối gì không?”
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Lăng hỏi Long Linh bên trong cơ thể.
Khoảng một lúc sau, thanh âm của Long Ma vang lên trong đầu hắn.
“Chắc hẳn tế đàn này là một cái sân dùng để tu luyện.”