Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1024:




“Chủng tộc nơi đó tự xưng là Thần tộc, lại giống như bọn cướp đi khắp nơi đoạt lấy Vị Diện Chi Thai của các không gian thế giới khác để hấp thu năng lượng.”
“Mà bởi vì Vị Diện Chi Thai của đại lục Thương Khung đã trưởng thành hoàn thiện, tràn đầy linh khí, cho nên đã bị bọn chúng xem thành mục tiêu cướp đoạt.”
“Nếu Vị Diện Chi Thai bị tổn hại, hoặc bị cưỡng chế hấp thu số lượng lớn năng lượng thì chắc chắn linh khí trên mảnh thiên địa này sẽ loãng đi.”
“Không có linh khí chống đỡ, tất cả võ giả thế giới này cũng trì trệ không tiến, mãi đến khi Vị Diện Chi Thai trưởng thành lần nữa thì mới có hy vọng.”
Nghe thế, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia bừng tỉnh.
Sau đó hắn trong lòng khẽ dao động, như nghĩ tới cái gì.
Nếu Vị Diện Chi Thai trưởng thành hoàn thiện thì có phải sẽ ra đời Hỗn Độn Phù Châu hay không?
Như thế nghĩ đến, cái này khả năng tính hiển nhiên cực đại!
“Tuy thông đạo không gian dẫn đến thần vực đã bị phong ấn, nhưng không thể bảo đảm những Thần tộc vô sỉ đó sẽ không ngóc đầu trở lại!”
Ánh mắt sáng rực của Viêm Ma Vương nhìn chằm chằm Lâm Lăng, trong đó có vài phần nặng nề, nhưng hắn ta lại thoải mái cười: “Nhưng hiện giờ bổn vương đã ngã xuống, sau này sẽ xảy ra biến cố gì thì phải dựa vào bản thân các ngươi thôi.”
Trong tiếng cười này mang theo cảm giác như đứng ngoài cuộc không quan tâm sự đời.
Sắc mặt Lâm Lăng thật nặng nề, nhưng mấy phút sau cũng trở nên thoải mái. Bởi vì hắn biết, trừ trận đại chiến chủng tộc sắp bùng nổ ra thì ít nhất trong thời gian vạn năm tương lai, đại lục Thương Khung vẫn trong trạng thái yên ổn.
Nói cách khác, trong lúc đó Vị Diện Chi Thai cũng không bị đoạt lấy.
Nhưng những Thần tộc đó cũng là một tai hoạ ngầm rất lớn.
Chỉ có thể hy vọng trong lúc hắn còn sống, phong ấn của thông đạo sẽ được củng cố vĩnh viễn.
“Gặp nhau tức là duyên, nếu ngươi có thể tìm tới nơi này, nể tình lão đệ nhân loại Cửu Huyền Tông kia, bổn vương sẽ tặng cho ngươi một tạo hóa.” Viêm Ma Vương cười một tiếng: “Nhưng có thể chịu được không thì chỉ có thể dựa vào chính ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, hắn đột nhiên hóa thành một tia sáng đỏ rồi bắn về phía thân thể Lâm Lăng.
Trong nháy mắt đó, ý thức và thân xác của Lâm Lăng như bị chia lìa, rơi vào một không gian độc lập, phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy đều một mảnh đỏ rực.
Sau đó, một Viêm Ma không hề báo trước mà thoáng hiện, cầm một thanh trường kiếm trong tay, đằng đằng sát khí mà xông tới.
“Chỉ có vậy á?” Lâm Lăng tập trung nhìn lại, cảm thấy loại khảo nghiệm này không khó gì lắm.
Thế công của đối phương nhìn có vẻ vô cùng hung hãn, nhưng lại trăm ngàn chỗ hở. Dưới tình huống bình thường, trình độ công kích này hoàn toàn không bị Lâm Lăng để vào mắt.
Hắn đưa chân lách qua một bên, Hỏa Lân Long Thương thoáng hiện trong tay, đang muốn đâm một nhát giết chết Viêm Ma này.
Nhưng lúc này, kết quả lại nằm ngoài dự đoán của Lâm Lăng. Hắn kinh dị phát hiện tốc độ ra thương của mình trở nên vô cùng chậm chạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.