Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1039:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với vấn đề này, rõ ràng Lâm Lăng có ý tưởng khác. Nếu như thế lực của mười hai Huyết Vệ có thể phát triển được ở lãnh địa Cuồng tộc này thì chắc chắn sau này bọn họ có thể hỗ trợ rất nhiều trong cuộc đại chiến giữa các chủng tộc. Cho nên hiện tại không cần phơi bày ra chuyện mười hai Huyết Vệ nguyện ý trung thành với hắn cũng là chuyện tốt. Suy cho cùng xự bài xích chủng tộc thì ở đâu cũng có dù ít hay nhiều.
“Nếu như muốn phát triển thế lực thì ngươi nghĩ mình nên làm gì tiếp theo?”
Nhìn thấy quân địch đang bị đánh tan tác ở phía dưới, Lâm Lăng nhìn sang Long Nhất có ý nhắc nhở.
“Giết chết bọn họ khiến cho bọn họ phải sợ hãi, không dám phản kháng và sau đó chúng ta sẽ thôn tính lãnh thổ!”
Long Nhất trả lời.
Phong cách của Cuồng tộc bọn họ trước nay vẫn luôn đơn giản và thô bạo như thế.
Lâm Lăng lắc đầu nói: “Cách này quá nông cạn, thậm chí còn chẳng có sự kết nối nào.”
“Nếu như sau này phải đối mặt với các cuộc chiến lớn mà quân đội không có sự gắn kết thì sẽ chỉ là một mớ hỗn độn.”
Nghe vậy, Long Nhất hơi kinh ngạc.
“Xin chủ nhân chỉ rõ.”
Hắn ta cung kính hỏi,
Lâm Lăng trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hiện tại thế lực các thành ở lãnh địa Cuồng tộc rất phức tạp nên tình thế rất hỗn loạn.”
“Có thể thống nhất được là chuyện tốt.”
“Tuy nhiên nếu như sử dụng thủ đoạn quá cứng rắn thì cho dù có đi công thành, xâm chiếm và giết chóc khắp nơi sẽ chỉ càng chuốc thêm hận thù dẫn đến khó tập hợp được sức mạnh.”
“Có câu nói như này thu phục được lòng người sẽ đoạt được thiên hạ và cách tốt nhất chính là thu phục lòng dân.”
“Nếu như thay đổi từ điểm xuất phát để giành được phúc lợi cho dân chúng thì đến lúc công thành chắc chắn sẽ thu được kết quả to lớn.”
Nghe vậy, Long Nhất ngơ ngác.
Hắn ta sững sờ nhìn Lâm Lăng và nhớ lại những gì hắn vừa nói, dường như trong lòng hắn ta đã được lĩnh ngộ được điều gì đó.
“Chủ nhân anh minh!”
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Long Nhất cúi đầu với vẻ cung kính.
Chợt hắn ta nhìn xuống dưới rồi lớn tiếng quát: “Kẻ nào đầu hàng, không giết!”
Sau khi mệnh lệnh được truyền đi, nhóm chiến sĩ Cuồng tộc bên thế lực thù địch như được ân xá.
“Ta…Ta đầu hàng!”
“Ta cũng đầu hàng!”
Bọn họ đều buông vũ khí trong tay xuống và hét to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.