*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tiếng gào trầm thấp vang lên, đuôi rồng lập tức quét về phía Lâm Lăng.
Cái gì! Đoạt Xá thất bại rồi?!
Thấy thế, đồng tử trong mắt Lâm Lăng co rụt lại.
"Lâm Thiên, chạy đi!” Hai mắt Lạc Hằng trợn tròn lên, lo lắng hô to.
“Chết tiệt!” Sắc mặt Trần Tấn cũng biến đổi, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, trực tiếp dẫn động Ma Anh trong cơ thể.
Rõ ràng, dưới tình huống nguy cấp như vậy, hắn không còn che giấu lá bài tẩy của mình nữa.
Ầm --!
Ma khí màu đen khủng bố như thủy triều trào ra từ trên người hắn. Ngay sau đó, thân thể Trần Tấn cũng xuất hiện biến hóa.
Điểm đáng chú ý nhất chính là lưng hắn, trên bờ lưng rộng rãi từ từ mọc ra tám cánh màu đen. Hiển nhiên, trải qua thời gian tu luyện ở Cửu Huyền Tông, Ma Anh trong cơ thể hắn cũng đã tăng lên tới đẳng cấp Thiên Ma tám cánh.
Trần Tấn lấy hình thái Thiên Ma tám cánh, đứng vững giữa giữa không trung, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng. Sau đó thân hình hắn khẽ động, nhanh chóng bay về phía Lâm Lăng.
Tốc độ cực nhanh đã tạo nên tiếng xé gió mãnh liệt!
"Tên này..." Thấy vậy, vẻ mặt Lạc Hằng chỉ còn sót lại nét khiếp sợ.
Vốn dĩ hắn chỉ cho rằng Trần Tấn tu luyện loại công pháp nào đó của tộc Thiên Ma mà thôi.
Ai ngờ, hình ảnh lúc này lại chân thực như thế!
Nhưng mà, thời điểm này không cho phép hắn suy nghĩ nhiều nữa. Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, hắn cũng mạnh mẽ cầm đao phóng tới, đuổi theo sát thân ảnh của Trần Tấn, bay về hướng Lâm Lăng.
Đối mặt với con Long Thi khủng bố kia, tuy nói không có bao nhiêu nắm chắc. Nhưng vừa rồi Lâm Lăng đã ra tay cứu giúp, bất kể như thế nào bọn họ cũng không thể bỏ chạy được.
Có điều, một màn kế tiếp, lại làm cho hai người bọn họ hoàn toàn trợn tròn mắt. Chỉ thấy con Long Thi kia vừa lướt tới gần Lâm Lăng thì đột nhiên nằm sấp xuống.
Hành vi y như quỳ lạy, thần phục trước mặt Lâm Lăng.
"Hả?" Một màn bất ngờ này xảy ra cũng làm Lâm Lăng có chút ngạc nhiên.
Thành công rồi!
Sau đó hắn rất nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm Long Thi.
"Chủ nhân, đa tạ công ơn tái tạo của ngài." Thanh âm Long Thi trầm thấp như cũ, cái hàm đầy răng há hốc, nhưng không phát ra tiếng gầm gừ nữa mà là tiếng người.
Khóe miệng Lâm Lăng hơi cong cong, hiện lên một nụ cười.