Toàn bộ thung lũng tạo thành một giải đất hắc ám.
Hơn nữa trong mơ hồ có tiếng hét chói tai gào thét truyền ra.
Cái tiếng động này cũng không phải tiếng kêu của yêu thú mà là Thi Quái!
Hiển nhiên thung lũng này cũng bởi vì nguyên nhân là hoàn cảnh địa lí nên trở thành chỗ ẩn thân ban ngày của Thi Quái.
Cộng thêm sự tồn tại của Long Thi nên khó trách Chủng Tộc Thiên Tư Bảng qua nhiều năm như vậy mà bảo vật trong đó cũng chưa từng bị lấy mất.
Nơi hung hiểm như thế, tin rằng người dự thi đó nếu thực sự phát hiện ra được gì cũng không dám tùy tiện đi lấy.
Nếu không, đừng nói là số lượng không thể đánh được đàn Thi Quái, chỉ mỗi Long Thi thôi cũng đủ để cho bọ họ kinh sợ chạy trốn rồi.
“Ngươi nhất định phải vào sao?”
Lúc đến gần thung lũng, nghe thấy tiếng gào thét của Thi Quái khiến da đầu cảm thấy tê dại kia, Trần Tấn rõ ràng hiện lên một tia ái ngại.
Tốc độ đi trước của Lạc hằng cũng hơi chậm lại một chút, nhìn chằm chằm giải đất hắc ám của thung lũng, ánh mắt ngưng lại.
“Phú quý ngay trước mắt đương nhiên là phải đi vào.”
Khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch lên, không lưu ý gì cả.
Hiện tại hắn đã mất đi kỹ năng hình thái chiến đấu long hóa, chỉ cần có hi vọng lấy lại được thì quan tâm gì nguy hiểm này nọ chứ.
Uống hồ qua nhiều năm tìm bảo vật như vậy, làm gì có khi nào mà không phải lấy được trước cửa sinh tử?
Vì vậy nguy hiểm hiện tại đối với Lâm Lăng mà nói đã không thể ngăn cản nổi bước chân của hắn!
“Long Nha, ra đây.”
Một tiếng triệu hoán vang lên, cả một bộ hài cốt của Long Nha nhất thời xuất hiện trong không trung.
Sát khí màu đen kinh khủng ngập trời tràn ra.
Nhìn ở cự li gần, Trần Tấn và Lạc Hằng cảm nhận được sát khí đáng sợ phát ra, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
“Có nó dẫn đường, đám Thi Quái kia có hung hãn như nào cũng không thể chấn áp được.”
Lâm Lăng cười nhạt một tiếng, thân hình lập tức bay lên lưng rồng.
Nghe vậy, ánh mắt của Trần Tấn bọn họ hơi chớp động, cũng có vài phần lo lắng sau đó bay vút lên đứng thẳng cùng với Lâm Lăng.
“Rống!”
Giữa không trung, Long Nha gầm lên một tiếng, thân thể thon dài đong đưa bay thẳng đến thung lũng.
Cùng với việc đi sâu vào thung lúc, tầm nhìn trước mắt của đám Lâm Lăng đột nhiên tối sầm lại.
Tại nơi dơ năm ngón tay lên cũng không thấy được này, bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu bén nhọn của Thi Quái, có chút nổi hết gai ốc.
Hơn nữa, nhiệt độ không không khí cũng âm hàn hơn bên ngoài rất nhiều.
Hừ hừ hừ!!!
Hàn khí băng lãnh lạnh thấu xương, như là dao sắc cuốn lấy toàn thân.