*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù thể chất cơ thể họ cường đại, nhưng vẫn có cảm giác đau đớn.
Vì tránh cho kinh động Thi Quái ẩn núp ở đó, Lâm Lăng, Trần Tấn bọn họ cũng không dùng giáp phòng ngự hộ thể.
Chỉ có thể nín thở cố nén hàn khí cứng rắn xung quanh xuống.
Nhưng mà bọn họ quên mất một chuyện.
Đây là dám Thi Quái không có dao động tình cảm nên ý nghĩa tồn tại của chúng là giết chóc.
Không có bất kỳ vật gì có thể khiến chúng sợ hãi.
Sở dĩ không kích động Long Thi là bởi vì đằng sau cũng thuộc sinh vật long linh.
Chỉ vậy mà thôi.
Theo sự thâm nhập của Long Nha vào thung lũng, khí tức dao động sinh mệnh của đám Lâm Lăng trên lưng giống như đã bị Thi Quái cảm nhận được.
Trong ánh mắt tiếng gầm rú chói tai càng thêm mãnh liệt hơn.
Đôi mắt xanh biếc từ trong bóng tối đột ngột hiện lên, toát ra giống như lửa ma trơi bay đến.
Về số lượng càng ngày càng nhiều. Tốc độ di chuyển cũng cực nhanh!
Thời gian chỉ hơn mười hơi thở ngắn ngủi. Từ bốn phương tám hướng đều là những ánh mắt màu xanh thăm thẳm, chi chít, đếm cũng đếm không hết, trực tiếp bao vây quanh khu vực của Long Thi.
“Rống!”
Ánh mắt Long Nha hung lệ, há mồm rít gào rống giận.
Tiếng gầm hung hãn dường như dao động âm thanh chấn động khắp thung lũng.
Nhưng mà đám Thi Quái xung quanh không hề động đậy.
Chúng nó ở bên quan sát một lúc, ánh mắt màu xanh âm u cuối cùng cũng rơi vào ba bóng người trên lưng thú.
Nhìn thấy một màn này, ba người bọn hắn lạnh hết cả lưng.
Hiển nhiên cũng không ngờ tới đám Quái Thi này lại không hề sợ hãi chút nào với uy lực áp chế của Long tộc.
Điều này…Gay to rồi!
Trong lòng nghĩ lại, Trần Tấn và Lạc Hằng đều không tự chủ thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Đối mặt với nhiều Thi Quái như vậy nghiễm nhiên là không thua gì với tình cảnh bị Long Thi truy sát trước đó.
Bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.
“Long Nha, tiến lên!”
Đáy mắt Lâm Lăng hiện lên vẻ điên cuồng, trực tiếp ra lệnh.