"Xem ra vừa rồi chỉ là một hồi hiểu lầm thôi." u Dương Lâm mím môi mỉm cười, không để ý nữa.
"Không có gì." Lâm Lăng thoải mái cười, tạo cho người ta cảm giác khá hào phóng.
"Ta là u Dương Lâm, hai vị này là sư huynh của ta!" Sau đó hai bên tự giới thiệu mình, xem như là giải quyết nhầm lẫn xong thì kết thân cũng không tệ.
Khi màn đêm buông xuống.
Lâm Lăng dựng một cái vỉ nướng đơn giản, cũng mời đám người u Dương Lâm cùng nhau ăn tối. Khoảng thời gian này đã làm u Dương Lâm chán ngán đan dược không thôi, vừa được mời đã vui vẻ tiếp nhận.
Hai người đàn ông tộc Hoả Phượng liếc nhau một cái, xong cũng buông xuống lòng cảnh giác, cùng nhau ngồi vây quanh lò để nướng thịt.
Lâm Lăng lấy thi thể Dực Điểu Long săn bắn được lúc trước ra, chuẩn bị dùng để nướng thịt. Nguyên liệu nấu ăn cao cấp như vậy, hương vị chắc chắn là cực tốt.
Mà để tránh khói lửa bay ra gây thêm phiền phức, Trần Tấn lấy ra một khối Phù Văn Ngọc Giản. Sau đó dẫn động trận pháp, tạo nên một màn chắn ngăn cách, bao phủ toàn bộ khu vực bọn họ ngồi.
"Lâm Thiên, ta tới giúp ngươi." Viêm Ma Lạc Hằng cười hề hề đi tới, hắn đã từng nếm qua tay nghề nấu ăn của Lâm Lăng, trong lòng hắn cực kỳ yêu thích.
"Được, đợi lát nữa ngươi đem mấy miếng thịt thú này xâu lại với nhau là được." Lâm Lăng cũng không khách khí, lấy ra một bó tăm sắt lớn.
Sau khi chỉ cho hắn làm xong, Lâm Lăng cầm lấy một con dao nhỏ, bắt đầu xẻ thịt của Dực Điểu Long.
Đao pháp nhìn như không có quy luật gì, nhưng sau hơn mười hơi thở, tay hắn kéo nhẹ một cái, trực tiếp kéo hết mấy sợi gân trắng ra ngoài. . 𝑻ìm 𝒕𝗋u𝒚ện ha𝒚 𝒕ại -- 𝒕 𝗋um𝒕𝗋u𝒚𝘦n.Ⅴn --
Sợi gân này cực kỳ cứng cỏi, nếu dùng để nướng thịt sẽ ảnh hưởng đến hương vị. Nhưng nó lại là một nguyên liệu không thể thiếu để nấu một nồi canh ngon.
Đám người u Dương Lâm vây xem chờ ăn, mí mắt nhìn đến giật giật. Không khó để nhận ra, thủ pháp vừa rồi Lâm Lăng dùng không phải làm xẻ bừa, mà là đao pháp vô cùng điêu luyện, chuyên dùng để loại bỏ gân bên trong thịt thú.
Hơn nữa toàn bộ quá trình không đứt gãy một sợi gân nào, thậm chí gần như không có miếng thịt nào còn dính lại trên gân. Động tác này y như một đầu bếp chuyên nghiệp, tay nghề cao siêu.
u Dương Lâm cùng hai người đàn ông tộc Hoả Phượng đều có chút bối rối. Thiên tài võ tu của nhân loại, có nhiều thời gian rảnh lắm à, còn có công sức đi nghiên cứu kỹ năng nấu nướng tới trình độ này sao?
Khỏi nói cũng biết, không có bao nhiêu người làm được như vậy đâu!
Sau khi rửa sạch gân cốt, Lâm Lăng lại tách thêm mấy miếng xương, cho tất cả vào nồi lớn để hầm canh.
"Chuyện khống chế lửa cứ giao cho ta là được." Dường như u Dương Lâm cũng có hứng thú, ngón tay thon dài khẽ động, từng luồng hỏa diễm thuần khiết, nhanh chóng lan ra ngoài. Dưới sự khống chế của nàng, những ngọn lửa này vây quanh nồi sắt. Nguồn năng lượng nóng rực, rất nhanh đã làm cho nước canh bên trong, bắt đầu sôi trào quay cuồng.
"Không nên để lửa quá lớn, cứ dùng lửa nhỏ nấu là được rồi." Lâm Lăng dặn dò một tiếng.
"Được." u Dương Lâm khẽ cười gật đầu. Ánh lửa làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, làm làn da trắng trẻo của nàng tăng thêm vài phần hồng thuận.
Thấy thế, trong mắt hai người đàn ông bên tộc Hoả Phượng hiện lên một tia kinh ngạc.