Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1131: Thanh thế này không thể khinh thường




Trên đỉnh núi, quần áo trên người bọn họ đón gió bay phất phới.
Kế tiếp là bảo vệ đài chiến đấu này thẳng đến thời khắc cuối cùng, bọn Lâm Lăng đều biết nếu thật sự bước lên bảng danh sách ba vị trí đầu tiên thì họ sẽ được ghi lại vào sử sách đại lục Thương Khung!
“Sau đó chắc chắn là một trận chiến cam go, các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Lâm Lăng cầm Hỏa Lân Long Thương trong tay, thản nhiên cười.
“Đao của ta sớm đã đói đến khó dằn nổi.” Trường đao trong tay Lạc Hằng cắm lên đài chiến đấu.
Thân đao đỏ đậm như máu kia tỏa ra ánh sắc lạnh, giống như một con mãnh thú khát máu muốn cắn người!
“Tới một tên thì giết một tên!” Trần Tấn rất lạnh nhạt, cũng lấy ra ma kiếm của mình.
Trên thân kiếm đen nhánh có một luồng ma khí quanh quẩn, tỏa ra dao động lạnh lẽo khiến người ta giật mình.
Giờ phút này, họ đứng ở chỗ này thì đã không thể lùi bước.
Sau đó bọn Lâm Lăng, đều cực kỳ ăn ý mà yên lặng đi, khoanh chân ngồi trên đài chiến đấu.
Trong tình thế chờ đợi quân địch mệt mỏi đến tấn công này, thời gian trôi đi từng phút từng giây.
Không khí cũng bắt đầu trở nên càng căng chặt khi đông đảo người dự thi không ngừng tới gần ‘Bài Danh Sơn’.
Mà quầng sáng năng lượng không ngừng chuyển dời về phía trước lại như một bàn tay vô hình đang thao túng bọn họ tiến hành trận chém giết sinh tử cuối cùng.
Tình huống này giống như ‘Nuôi cổ’, nhốt tất cả người dự thi lại để họ tàn sát lẫn nhau. Cuối cùng, người có thể tồn tại chính là những kẻ chiến thắng ưu tú nhất!
...
Hơn một canh giờ sau, rừng cây trong tầm nhìn dần dần xôn xao lên.
Lâm Lăng tập trung nhìn lại, có thể nhìn thấy số lượng lớn bóng dáng như thế chẻ tre xông lên từ chân núi.
Tiếng lao nhanh dồn dập và tiếng la hét hỗn loạn vang vọng.
Thanh thế này không thể khinh thường.
Sau khi lao ra khỏi rừng rậm, vô số người dự thi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Bài Danh Sơn gần ngay trước mắt, trong mắt dâng lên một tia cuồng nhiệt.
“Tới!”
Gần như cùng một lúc, Lâm Lăng, Lạc Hằng, Trần Tấn đột nhiên đứng dậy.
Nhìn số lượng lớn bóng dáng lao ra từ rừng rậm, trong mắt ba người bọn họ tràn ngập ý chí chiến đấu nồng đậm.
Trong mơ hồ, thậm chí Lâm Lăng cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể có dấu hiệu sôi trào.
“Đài chiến đấu trên đỉnh đã bị kẻ khác nhanh chân đến trước!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.