*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nhiên không phải đổi sang kiếm mà là đổi sang một cây đàn. Lâm Lăng cắm cây thương trên mặt đất, một cây đàn cổ xuất hiện. Hắn khẽ phất tay, cây đàn cổ lơ lửng trước người hắn. Hai tay hắn đặt lên trên cây đàn, linh lực được ngưng tụ giữa các ngón tay.
Thấy vậy, một tia kinh ngạc chợt lướt qua trong mắt tên võ giả tộc m Ma, dường như hắn ta đã đoán được ý đồ của Lâm Lăng.
“Nghe nói võ giả cầm thuật của võ tu nhân loại sử dụng tiếng đàn để công kích.”
Trong giọng điệu của tên võ giả tộc Ma m ẩn chứa sự khinh miệt, hắn ta cười chế nhạo: “Nếu như ngươi dùng thương thì còn có khả năng chiến đấu với ta.”
“Tuy nhiên nếu ngươi đã muốn sử dụng âm thanh để đấu với ta thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.”
Hắn ta nói lời này vô cùng tự tin. Hơn nữa, quả thực hắn ta có đủ tư cách để tự tin. Bởi vì điều mà tộc m Ma am hiểu nhất chính là sử dụng âm thanh để tấn công, không có tộc nào có thể so sánh được cả.
Vậy mà hiện tại Lâm Lăng lại muốn dùng cầm thuật để giao tranh, như vậy chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!
“Cứ thử là biết.”
Lâm Lăng vẫn giữ bình tĩnh, tâm trạng của hắn hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Quả thực cầm thuật của thời đại này kém xa tộc Ma m, thế nhưng cầm thuật mà Lâm Lăng học được là của vạn năm sau.
‘Cửu Huyền Cầm Phổ’ chính là một loại công pháp cầm phổ đỉnh nhất trong số cầm thuật của võ tu nhân loại vạn năm sau. Các loại kỹ năng tấn công bằng âm thanh trong đó được nghiên cứu từ rất lâu! Cho nên hiện tại khi đối mặt với võ giả tộc Ma m, thật ra lại rất hữu dụng.
Hơn nữa, hắn có thể nhân cơ hội này ngồi xếp bằng để khôi phục thể lực. Có điều thủ đoạn tấn công của tộc Ma m vô cùng quỷ dị nên vẫn phải vô cùng cẩn thận. Vì thế khi ngồi xếp bằng trên mặt đất, Lâm Lăng lập tức kích hoạt linh lực hộ thể và phong bế hai bên tai để tránh gặp phải ảo giác.
Sau đó, hắn dùng ngón tay gảy đàn.
Tranh!
Ngay khi tiếng đàn vang lên, một loạt thanh âm bắn ra giống như mũi tên.
“Cũng chỉ có thế.”
Trên mặt tên võ giả tộc Ma m lộ rõ vẻ khinh thường, một cái xúc tu ở trong miệng hắn ta phát ra thanh âm sắc bén.
Ong!
Thanh âm quỷ dị vang lên khiến cho bầu không khí chấn động tạo ra một loạt âm thanh vô hình va chạm với tiếng đàn của Lâm Lăng.
Cả hai đều ẩn chứa năng lượng âm thanh cực mạnh.
“Ầm!”
Chỉ trong phút chốc, khi hai thanh âm va vào nhau tạo nên tiếng nổ vang vọng trong không khí như thể một con dao găm chém xuyên qua kính. Không gian vô hình vì vậy mà sinh ra những tia gợn sóng.