*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy, Cổ Hướng Dương than nhẹ một tiếng. “Chỉ có thể mong là như thế….”
“Mau nhìn kìa, thánh tử điện hạ đứng dậy rồi…”
Đúng lúc này, trong đám người có một giọng nói trong vang lên, đông đảo ánh mắt và vẻ mặt của đệ tử Cửu Huyền Tông đều giống như bị châm ngòi vậy.
Vô số ánh mắt rực cháy tất cả đều tập trung trên người thanh niên đang từ từ đứng dậy ở trên đài chiến đấu.
Thấy thế chưởng giáo hậu thiên thành, các chủ cửu đại điện cùng với đông đảo trưởng lão trên đài cao, tất cả bọn họ đều bất giác không tự chủ đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía xa.
Giờ khắc này, toàn bộ trên dưới Cửu Huyền Tông, tất cả mọi người đều giống như ngưng tụ lại với nhau, trở thành sự chống đỡ tinh thần cho Lâm Lăng.
“Ngươi tên Lâm Thiên đúng không?”
Đôi mắt Trùng Đồng Thuật yêu dị của Mặc Thương như linh hồn dã quỷ ở địa ngục lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Lăng đang đứng lên lần nữa.
“Yên tâm, ngươi là đối thủ cuối cùng của ta ở Chủng Tộc Thiên Tư Bảng nên ta sẽ không giết chết ngươi nhanh như vậy đâu.”
“Trước đó ngươi tàn sát hai tộc Thiên Ma của chúng ta nên cái gọi là một mạng đền một mạng phải tính, nếu bây giờ ngươi tự phế tu vi sau đó chặt đứt hai tay.”
Ngữ khí của hắn ta mang theo một kiểu trêu tức mèo vờn chuột nói: “Thì có lẽ ta có thể tha cho ngươi một con đường sống, thấy thế nào?”
Ở trước màn thắng đã nắm chắc này, Mặc Thương hiển nhiên muốn đòi lại cả vốn lẫn lời sự tôn nghiêm của tộc Thiên Ma lúc trước.
Mà cách đòi này không nghi ngờ là đang làm trò trước mắt của bao nhiêu người trong thế lực chủng tộc, không ngừng nhục nhã Lâm Lăng.
“Đừng có mà mơ.”
Có điều đối với giọng điệu đùa bỡn của Mặc Thương, Lâm Lăng chỉ lạnh lùng cười.
Đơn giản bốn chữ này nhất thời khiến sắc mặt Mặc Thương vào thời khắc này không nghi ngờ là u tối đến cực điểm.
“Muốn chết!!”
Ánh mắt Mặc Thương bất thường, một đôi trùng đồng mạnh mẽ đầy sát ý tập trung vào Lâm Lăng.
Vù!
Sau đó một tiếng khí vang lên, Mặc Thương trong nháy mắt hóa thành một bóng đen mang theo khí thế kinh khủng tiến lên phía Lâm Lăng.
Dưới sự bao trùm của thị giác, nhất cử nhất động của Lâm Lăng đều thu vào trong tầm mắt.
Mắt Luân Hồi, mở!
Hai tròng mắt Lâm Lăng vừa mở ra, vòng xoáy xám trắng trong nháy mắt hiện ra!
Con mắt Luân Hồi vừa mở ra.
Trong hai tròng mắt của Lâm Lăng ngay lập tức biến thành vòng xoáy xám trắng.