Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1194: Lời này khiến người khác phải kinh ngạc!




Nghe vậy, Lâm Lăng có chút trầm mặc.
Nếu như lịch sử thật sự thay đổi, như vậy tất cả mọi chuyện ở vạn năm sau sẽ không còn tồn tại nữa. Nói cách khác, Tần Vũ, Vổ Vân Nhạc, Lôi Mông cùng với Đào Linh sẽ biến mất hết. Mặc dù có thể không biến mất nhưng bọn họ sẽ không còn giống như trong trí nhớ của hắn nữa.
Nghĩ vậy, sau lưng Lâm Lăng toát mồ hôi lạnh, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
“Ta hiểu rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi.”
Sau khi trầm ngâm một hồi, Lâm Lăng gật đầu nói.
“Ngươi hiểu được là tốt rồi, sau này làm bất cứ chuyện gì cũng không được liều lĩnh bất chấp hậu quả.”
Trần Tấn bình tĩnh dặn dò.
Sâu trong lòng hắn ta thực sự rất lo lắng rằng Lâm Lăng sẽ chết trước khi Hỗn Độn Phù Châu ra đời. Như vậy, tất cả mọi nỗ lực trước đây đều tan thành bọt nước. Thậm chí ngay cả bản thân hắn ta cũng vì vậy mà gặp phải tai ương!
Bởi vì hiện tại, số mệnh của hắn ta và Lâm Lăng đã gắn bó chặt chẽ với nhau từ lâu nên nếu không cẩn thận thì có lẽ cả hai người sẽ chết trong thời đại này.
“Như vậy, nếu như theo lịch sử thì tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”
Lâm Lăng không nhịn được hỏi.
Trần Tấn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Sau khi chúng ta kết thúc Thiên Tư Bảng chủng tộc, Nhân tộc Lâm Thiên gặp phải sự tập kích của tộc Thiên Ma, không rõ tung tích.”
Lời này khiến người khác phải kinh ngạc!
Đột nhiên Lâm Lăng đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng về phía Trần Tấn.
Đối mặt với sự tập kích của tộc Thiên Ma và việc hắn có tên trong cuộc chiến xếp hạng là chuyện có thể đoán trước được, thế nhưng còn không rõ tung tích. Chuyện này hiển nhiên đã nằm ngoài tâm lý chấp nhận của Lâm Lăng.
“Ngươi cứ yên tâm, trong sử sách ghi lại, ba năm sau ngươi sẽ xuất hiện trở lại nên chưa thể chết ngay được.”
Trông thấy vẻ mặt căng thẳng của Lâm Lăng khiến Trần Tấn bật cười.
Ánh mắt hắn ta vẫn luôn nhìn xung quanh đầy cảnh giác. Tuy trong sử sách không ghi rõ thời gian địa điểm xảy ra nhưng Trần Tấn vẫn mơ hồ cảm nhận được.
Trong lịch sử, thời điểm Lâm Thiên bị tập kích rất có khả năng là trên quãng đường trở về Cửu Huyền Tông. Loại cảm giác mãnh liệt này khiến cho hắn ta không thể không cảnh giác.
“Rốt cuộc suốt ba năm này, ta sẽ ở đâu?”
Lâm Lăng nhíu mày dò hỏi.
Một khoảng thời gian dài như vậy, chắc hẳn là phải có manh mối gì đó chứ?
“Không rõ.”
Trần Tấn chỉ nói ngắn gọn hai chữ khiến cho suy nghĩ của Lâm Lăng càng thêm phức tạp.
“Dựa theo sử sách ghi lại, khi ngươi xuất hiện vào ba năm sau, ngươi sẽ mang theo mười hai Huyết Vệ đi tàn sát cả Ma Hoàng cung của tộc Thiên Ma.”
“Kể từ đây, ác danh của mười hai Huyết Vệ lan rộng khắp nơi.”
Khi Trần Tấn nói ra lời này, sắc mặt của hắn ta cũng lộ ra vẻ phức tạp. Bởi vì theo như trong sử sách của tộc Thiên Ma, đoạn lịch sử này chắc chắn là sự sỉ nhục đối với cả tộc bọn họ. Năm đó khi nhìn thấy đoạn lịch sử bí ẩn này bên trong gia phả, hắn ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.