*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mơ hồ nghĩ lại, dưới tình huống không có sự chuẩn bị gì hiện giờ, nếu như lần này theo tên này đến tháp Thông Thiên thì rất sẽ có cục diện là lành ít dữ nhiều.
Thậm chí còn kinh hơn cả sự truy sát của đám võ giả tộc Thiên Ma kia, trình độ nguy hiểm sẽ càng lớn hơn nữa.
Tuyệt đối không thể đi.
Mạch suy nghĩ nhanh chóng chuyển động trong giây lát, Lâm Lăng kiên định với suy nghĩ trong lòng.
“Ta vẫn là câu nói đó, nếu có thành ý thì mười ngày sau hay đến Cửu Huyền Tông để dẫn đường, cáo từ.”
Lời nói vừa dứt, Lâm Lăng trực tiếp phi thân muốn nhanh chóng bay đi.
“Hỗn láo!”
Lâm Lăng cố chấp cự tuyệt không nghi ngờ đã triệt để chọc giận được cái tên Hồ Vĩ Ngụy Thần Tộc kia.
Tiếng quát lạnh vang lên đồng thời bàn tay hắn bỗng vươn ra.
Mu bàn tay mọc đầy những lông ta màu đỏ nâu nhạt, móng sắc bén giống như thú móng vuốt, nghiễm nhiên đây chính là đặc thù của tộc người Thú.
Bộp-----!
Một tay đưa ra giống như đang xé rách không gian, trực tiếp xuyên thủng không trung chộp vào vai Lâm Lăng.
Trong nháy mắt Lâm Lăng chỉ cảm thấy giống như một ngọn núi lớn đang đè mình xuống, cơ thể bỗng nhiên nặng trĩu, hai chân cũng bị trọng lực đáng sợ ép cho lún sâu vào trong đất.
“Năng lực thật mạnh quá!”
Trong lòng Lâm Lăng cả kinh, có thể rõ ràng cảm ứng được chưởng của tên Hồ Vĩ Ngụy Thần Tộc này ẩn chứa một sức mạnh của pháp tắc thổ hệ.
Dưới sự vận chuyển của ý cảnh pháp tắc, sức mạnh này có thể nặng như một ngọn núi.
Lúc này suy nghĩ của Lâm Lăng hơi trầm xuống, dẫn động ‘Long Cốt’ thoái biến trong cơ thể.
Ầm-------!
Trong thoáng chốc linh lực trong cơ thể Lâm Lăng bộc phát ra. Năng lượng cuồng bạo của hình thái Long Nhân trong nháy mắt hình thành một lực rung động kinh khủng, mạnh mẽ kích động ra ngoài.
Chỉ nghe ‘bùm’ một tiếng vang lên, tay của tên Hồ Vĩ Ngụy Thần Tộc kia trực tiếp bị hất văng ra.
Sức nặng bị mất đi trong gang tấc, Lâm Lăng chợt lui người lại, Viêm Độc Hỏa Châm cũng được bắn ra trong nháy mắt.
“Chống cự vô ích!”
Ánh mắt của Hồ Vĩ Ngụy Thần Tộc âm lãnh lên, khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Nếu không phải là mệnh lệnh của cấp trên bảo ngươi sống thì ngươi thật sự cho rằng cái thực lực ấy có thể so được mấy chiêu với ta.”
“Quả không biết sống chết!”
Giọng nói vừa rơi xuống, đồng thời thân hình hắn ta lướt tới, dùng một loại tốc độ cực nhanh ngăn cản Lâm Lăng đang muốn xoay người bay đi.
Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, tuy nói cục diện hiện giờ không phải là có lợi gì nhưng chút tin tức này không nghi ngờ đã khiến lòng hắn có sự đề phòng.
Vù-----!