Ngân Giáp Long Giao kêu thảm thiết một tiếng, tuy thể chất hùng mạnh, nhưng cũng cảm thấy cả người tan thành từng mảnh, gân cốt đau nhức không thôi.
Đang muốn giãy giụa phản kháng thì Ngân Giáp Long Giao lại cảm thấy thân thể lại không khống chế được mà bị một sức mạnh đáng sợ ném lên.
Phanh!
Lại nện thật mạnh xuống đất lần nữa, vảy trên người nó bắt đầu tan nát.
Nhưng Lâm Lăng lại không có ý ngừng lại, hắn dùng cách đấu nguyên thủy cuồng bạo dị thường này mà tàn nhẫn ném mạnh.
Phanh! Phanh! Phanh...!!!
Chỉ thoáng chốc, từng tiếng đánh nặng trĩu không ngừng vang lên từ núi rừng, yêu thú qua lại chung quanh nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Ngân Giáp Long Giao thì sợ tới mức chạy trốn khắp nơi.
Một lát sau, mặt đất khu vực này đã bị phá hư thành một mảnh hỗn độn, Ngân Giáp Long Giao kia cũng không còn khí thế hùng hồn của ngày xưa nữa, chỉ thấy lúc này lân giáp toàn thân nó đã tan vỡ, máu thịt bầy hầy quỳ rạp trên mặt đất thở thoi thóp.
“Lão đại!”
“Chúng ta tới!”
Lúc này, Tiểu Bạch cầm Hạo Thiên Huyền Bổng, khí thế hung hãn ra chạy như điên từ rừng rậm.
Vèo vèo vèo...!!
Cùng thời khắc đó, bọn Kinh Kha cũng lao ra từ các phương hướng khác nhau.
Vừa rồi động tĩnh ở nơi này thật lớn, làm chúng nó cảm ứng được Lâm Lăng có nguy hiểm nên rất ăn ý mà ném con mồi trong tay xuống, sôi nổi tới đây.
Trải qua hơn một năm trưởng thành, trừ Tiểu Bạch cố ý đè ép không cho mình lột xác ra, bọn Kinh Kha và Lang Vương cũng có biến hóa rất lớn.
Đặc biệt là Hỏa Phượng Hoàng, bản thân là thánh thú cao cấp sánh ngang với Long tộc, tốc độ tăng trưởng nhanh nhất, đã là từ giai đoạn con non lột xác hành thành niên.
Bộ lân vũ đỏ đậm, toàn thân thiêu đốt ngọn lửa, khi phi hành, từng ánh lửa giống như sao trời màu đỏ rơi xuống, đẹp như mộng như ảo.
Còn Hổ Bá, hình dạng hiện tại đã tiến hóa thành kỳ lân thú rõ đầu rõ đuôi, cả người lập loè lôi đình, phát ra uy áp khổng lồ, làm người ta tim đập nhanh!
“Các ngươi tới đúng lúc, cắt thi thể con long giao này ra, đợi lát nữa làm bữa tiệc thịt nướng đi.”
Lâm Lăng thản nhiên cười, cả người hắn đầy máu, tính đi rửa sạch sẽ cái đã.
Sau khi dặn dò xông, hắn đột nhiên nhảy lên, trực tiếp lao đến thác nước cách đó không xa.
Oanh! Oanh! Oanh!!
Trong sơn cốc, thác nước ầm ầm chảy xuống, máu trên người Lâm Lăng nhanh chóng được cọ rửa sạch sẽ.
Nhưng hắn lại chưa rời đi, cảm nhận được dòng nước thuận thế mà chảy trên người mình, trong lòng mơ hồ có một tia cảm ngộ. Hắn trực tiếp nhắm mắt ngồi xếp bằng trên một khối đá cứng, ý đồ nghiền ngẫm huyền ảo trong đó.
“Tất cả phát triển trên thế gian đều thuận theo tốc độ chảy của thời gian, không ngừng xuôi dòng chảy về phía trước.”