*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên trong điện.
Nhìn qua trông tốc độ bắn ra của ngọc giản màu trắng có vẻ không nhanh nhưng chỉ trong nháy mắt, nó như thể sử dụng phép dịch chuyển tức thời xuất hiện ngay trước mặt Trần Tấn.
Con ngươi của Trần Tấn hơi co rút lại. Sau khi trải qua lần tấn công trước đây của Lạc Hằng, đương nhiên là hắn ta biết trong chiếc ngọc giản này có chứa nô ấn của Thần tộc. Nếu như chống lại sự công kích của ngọc giản và khiến cho nó phát nổ thì sẽ kích hoạt nô ấn trong đó. Và một khi nô ấn chui vào bên trong cơ thể thì tình hình sẽ vô cùng tồi tệ. Cho nên hắn ta tuyệt đối không được phép lấy cứng chọi cứng mà phải giữ khoảng cách an toàn trước đã!
Nghĩ vậy, Trần Tấn nhanh chóng rút lui về phía sau.
Ngay sau đó, ma khí trên người hắn ta bùng nổ và tạo ra các Thiên Ma phân thân. Công pháp này rất giống với Ma Ảnh phân thân của Lâm Lăng.
Đối mặt với nhiều phân thân như thế, mục tiêu của khối ngọc giản màu trắng kia đã bị mất phương hướng.
“Tài vặt.”
Tên Ngụy Thần tộc áo trắng cười lạnh lùng, hắn ta dùng tay phải tạo ra một cỗ lực lượng pháp tắc không gian vô hình nhanh chóng âm thầm lan tràn.
Vù!
Chợt năm ngón tay mảnh khảnh của hắn ta nắm chặt lại khiến cho không gian xung quanh như bị kéo lại tạo ra cảm giác biến dạng méo mó. Kế tiếp, hắn ta lại mở lòng bàn tay ra, không gian theo đó mà lỏng ra đột nhiên dao động thành một gợn sóng năng lượng đáng kể có thể nhìn bằng mắt thường.
Ầm ầm ầm!
Nhất thời, những Thiên Ma phân thân mà Trần Tấn vừa mới tạo ra đã bị tiêu diệt hoàn toàn và biến thành một đám sương mù màu đen. Những viên gạch và phiến đá xung quanh trên mặt đất xung quanh cũng bị nâng lên và biến thành vô số mảnh vụn trong không trung.
Tuy nhiên khi màn sương đen tan biến, lại không thấy Trần Tấn đâu nữa.
“Hửm?”
Trong mắt tên Ngụy Thần tộc áo trắng lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt hắn ta liếc nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy đại sảnh trống trải mà không thấy bóng dáng Trần Tấn đâu.
Đương nhiên hắn ta không hề biết hiện tại Trần Tấn đã thu nhỏ lại như một con kiến và ẩn nấp bên trong đống mảnh vụn.
Hiện tại hắn ta đang mặc trên người bộ Chiến Y Nghĩ Nhân. Đây chính là thứ mà Lâm Lăng để lại cho hắn ta dùng đề phòng trước khi rời đi.
Thật bất ngờ, bây giờ nó lại phát huy công dụng tới như vậy.
“Ẩn thân sao?”
Ánh mắt của tên Ngụy Thần tộc áo trắng tối sầm lại, hắn ta vô cùng nghi ngờ và sử dụng linh thức quét xung quanh để tìm ra chỗ ẩn thân của Trần Tấn.
Trần Tấn khẽ cau mày, mặc dù Chiến Y Nghĩ Nhân có thể thu nhỏ thành hình dáng khiến cho người khác không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng nó cũng rất khó có thể thoát khỏi sự dò xét của linh thức.
Khi nhận thấy linh thức sắp quét tới chỗ mình, ánh mắt hắn ta trở nên lạnh lẽo. Hắn ta lập tức xông ra ngoài và chủ động tấn công.
Xoẹt!
Thanh kiếm màu đen cùng ý cảnh vô cùng hắc ám đam thẳng về phía tên Ngụy Thần tộc áo trắng.
Sự công kích đột ngột cùng với thân thể bị thu nhỏ lại như kiến của Trần Tấn khiến cho tên Ngụy Thần tộc áo trắng vô cùng kinh ngạc. Có điều tuy hắn ta không có quá nhiều thời gian phản ứng lại nhưng lại không hề ảnh hưởng tới khả năng né tránh của hắn ta.
Chỉ thấy tên Ngụy Thần tộc áo trắng đã biến mất khỏi chỗ đứng ngay tức khắc.