Kiếm phong với khí thế cực mạnh đâm thẳng vào không trung.
“Ý cảnh hắc ám, Kiếm Ảnh Truy Tung!”
Đối với chiêu này, hiển nhiên Trần Tấn đã đoán được trước. Thanh kiếm trong tay hắn ta đột nhiên bùng lên một luồng sáng màu đen mạnh mẽ. Chỉ trong nháy mắt, một bóng kiếm màu đen đã được hình thành lao đi với tốc độ dữ dội dựa theo quỹ đạo dao động năng lượng không gian còn sót lại.
Xùy!
Đối với cách tấn công kỳ lạ như vậy, tên Ngụy Thần tộc áo trắng vô cùng ngạc nhiên.
Thân thể vừa mới dịch chuyển tức thời đã bị bóng kiếm màu đen xuyên qua ngực, máu tươi bắn tung tóe.
Tuy nhiên mức độ sát thương này hiển nhiên không thế giết chết một cường giả ở cảnh giới Đế Tôn được.
“Nổ!”
Trần Tấn biết rõ điểm này cho nên hắn ta đã vô cùng quyết đoán và tàn nhẫn, trực tiếp kích nổ sức mạnh hắc ám của bóng kiếm.
Tiếp theo, chỉ nghe thấy tiếng nổ ‘ầm’ vang lên. Thân thể của tên Ngụy Thần tộc áo trắng gặp phải chấn động mạnh, lồng ngực bị thủng một lỗ, máu chảy ròng ròng và Linh Anh bên trong cơ thể cũng bị trọng thương.
“Làm sao có thể…”
Toàn thân hắn ta nhiễm máu ngã xuống đất, bên trong ánh mắt hoảng sợ tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Không ngờ hắn ta lại thua một tên võ tu trẻ tuổi trong một trận đấu ngắn ngủi.
“Chỉ việc bị hạ nô ấn thôi cũng đã hạn chế thiên phú võ đạo của ngươi rồi.”
Trần Tấn hờ hững nhìn tên Ngụy Thần tộc áo trắng, chợt hắn ta ấn lòng bàn tay lên đầu của đối phương và dùng Sưu Hồn thuật. Còn nô ấn màu trắng bên trong hồn thể dường như có tác dụng ăn mòn nhưng nó đã bị Trần Tấn trực tiếp phá hủy.
Lần sử dụng Sưu Hồn thuật này, vốn dĩ Trần Tấn có ý định giết người cho nên hắn ta không cần phải băn khoăn xem linh hồn của tên này có bị tổn thương hay không.
Ầm!
Sau khi thi triển Sưu Hồn thuật xong, linh hồn của tên Ngụy Thần tộc áo trắng cũng lập tức sụp đổ và hoàn toàn tiêu tan trong thế giới này.
“Lâm Lăng nói đúng, sau ngần ấy năm, Thần tộc vẫn không hề từ bỏ hy vọng đối với vị diện chi thai của Đại lục Thương Khung…”
Sau khi Trần Tấn sắp xếp lại thông tin từ Sưu Hồn thuật, ánh mắt của hắn ta lại càng trở nên lạnh lùng hơn.
Trong số tin tức đó, hắn ta cũng biết thêm được rằng trên đỉnh của tháp Thông Thiên có một tế đàn. Đó là nơi chuyên dùng để thi triển ‘Thuật Thần Hàng’. Còn mắt trận trung tâm tế đàn có một viên Thần châu có tác dụng dẫn dắt Thần hồn ở Thần vực bên kia có thể đáp xuống đây.
Thế nhưng điều kiện tiên quyết đó là phải có một thân thể xuất sắc có thể chịu được Thần hồn nhập vào. Hay nói cách khác, Thần hồn thông qua sự dẫn dắt của Thần châu chỉ có thể tồn tại được khoảng mười nhịp thở rồi bị truyền tống ngược trở lại.
“Chỉ cần viên Thần châu kia bị hủy thì sẽ không thể thi triển thuật Hàng thần được nữa.”
Trần Tấn thì thầm, dường như trong lòng hắn ta có kế hoạch nào đó.
Ở trong thế giới này, hắn ta chỉ là một người bé nhỏ. Thế nhưng hiện tại sau khi biết âm mưu của Thần tộc, hắn ta không thể cứ thế mà cho qua được.
“Một tổ chức dù có lớn mạnh đến đâu thì nếu như bị phá vỡ từ bên trong thì sẽ dễ tan rã hơn.”
Trần Tấn nhếch miệng cười, hiển nhiên hắn ta đã nghĩ ra một kế hoạch.
Hắn ta lập tức dùng tay phải đâm vào lỗ máu trên ngực của tên Ngụy Thần tộc áo trắng và tóm lấy Linh Anh bên trong cơ thể ra.