Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1451: Núi Kình Hỏa?




Nhận thấy được sự dao động năng lượng của 12 Huyết Vệ, trong mắt các võ giả tộc Hỏa Phượng lộ vẻ kinh ngạc và tốc độ bay của họ cũng vì thế mà chậm lại.
Có điều những võ giả tộc Hỏa Phượng được cử đi lần này đều là những người tinh nhuệ nên cho dù có bay chậm lại nhưng vị trí di chuyển của bọn họ rất ăn ý và nhanh chóng tạo thành trận hình bao vây tấn công.
“Đừng động thủ vội.”
Nơi này là lãnh địa của tộc Hỏa Phượng cho nên Lâm Lăng không muốn vướng vào rắc rối.
12 Huyết Vệ cũng âm thầm gật đầu, bọn họ nhìn phần đông võ giả tộc Hỏa Phượng với ánh mắt đề phòng.
“Hả? Đoàn người kia…Là võ tu nhân loại?”
Khi bay tới gần, chú ý tới đặc điểm bên ngoài của Lâm Lăng cùng với những người khác, thủ lĩnh của các cao thủ tộc Hỏa Phượng vô cùng ngạc nhiên, vội vàng ngăn cản những người còn lại chuẩn bị tấn công.
Không đúng, chỉ có một nhân loại. Còn 12 người kia có mái tóc và đôi mắt màu đỏ, chẳng lẽ bọn họ chính là chiến sĩ Cuồng tộc trong lời đồn?
Khi nhìn rõ hơn, thủ lĩnh của tộc Hỏa Phượng lại càng kinh ngạc hơn.
Hắn ta từng xem qua ghi chép của bộ tộc. Hắn ta biết được rằng sau khi đại chiến chủng tộc bùng nổ vào hơn vạn năm trước, những chiến sĩ Cuồng tộc còn sót lại sau trận chiến đều di cư tới Đông Xuyên Châu để ở, hoàn toàn cách biệt với Đại lục Thương Khung.
Tại sao bây giờ đột nhiên bọn họ lại xuất hiện ở đây?
Với cả hơi thở của võ giả kia cũng quá mạnh!
Bởi vì sự kinh ngạc trong lòng cho nên vị thủ lĩnh này cũng nhìn Lâm Lăng mấy lần. Không ngờ trong số các nhân loại, lại có võ giả mạnh tới mức này.
Bởi vì ấn tượng của hắn ta đối với nhân loại ở Đại lục Thương Khung đó là đều bị các dị tộc bắt đi làm nô lệ. Vì thế chưa nói tới chuyện tu luyện võ đạo, ngay cả mạng của mình còn không nắm giữ được.
Thế nhưng nhìn lướt qua, hơi thở của người thanh niên này khiến cho người khác phải sợ hãi.
Có thể bay được trên trời, xem ra thực lực cũng phải đạt tới cảnh giới Thánh Vực!
“Các ngươi tới đây có mục đích gì?”
Hắn ta nhìn chằm chằm đoàn người Lâm Lăng với vẻ lạnh lùng và trầm giọng hỏi.
“Chúng ta đang định tới núi Kình Hỏa nên muốn xin đi nhờ qua đây.”
Lâm Lăng bình tĩnh nói.
Núi Kình Hỏa?
Nghe vậy, tên cao thủ tộc Hỏa Phượng nhướng mày: “Các ngươi muốn tiến vào chiến trường viễn cổ sao?”
Lâm Lăng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Có vẻ như ta đã đoán đúng rồi. Hóa ra các ngươi từ Di Lạc Chi Địa tới đây chứ không phải từ Đại lục Thương Khung.”
Cao thủ tộc Hỏa Phượng cười lạnh một tiếng, càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng.
“Di Lạc Chi Địa?”
Lâm Lăng hơi kinh ngạc, hắn tò mò hỏi: “Ý ngươi là sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.