Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 254:




Nhưng mà loại âm thanh nghi ngờ này, lại tức khắc khiến cho nhóm viện chủ kia bất mãn, cơ hồ không hẹn mà cùng trách mắng. Có thể nhìn ra được, tuy rằng năng lực của bọn họ không yếu nhưng khi đối mặt với nam tử tóc bạc trước mắt này, biểu cảm rõ ràng có chút kính sợ.
“Người này, rất mạnh.”
Ánh mắt của Lâm Lăng hơi nheo lại, nhìn người đàn ông tóc bạc đã đi lên đài cao kia, trong lòng thầm nghĩ. Tuy nói ở trên người đối phương cũng không chút linh khí dao động nào. Nhưng chỉ bằng ánh mắt kính sợ của những vị viện chủ ở đây liền có thể nhìn ra, tên này hoàn toàn không phải là một nhân vật bình thường. Cảnh giới võ tu này, Lâm Lăng đoán có khả năng đạt tới trình độ Thánh Vực!
Lúc này, trên đài cao. Ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông tóc bạc, nhìn xuống đám đông ở dưới quảng trường. Dưới cái nhìn của hắn, âm thanh giữa sân vốn ồn ào, dần dần yên tĩnh lại.
Mấy phút sau. Người đàn ông tóc bạc cuối cùng cũng mở miệng nói: “Ta là người phụ trách cuộc thi Bách Viện lần này, Vệ Bình.”
Âm thanh trong trẻo, mang theo một chút linh khí, vang vọng toàn bộ quảng trường.
“Cuộc thi Bách Viện lần này, thông qua sự thương lượng của Cửu Đại Điện Tông đàm phán, ý muốn đổi sang một phương thức cạnh tranh hoàn toàn mới.”
Nghe được lời này, sắc mặt của mọi người hơi nghiêm nghị. Cửu Đại Điện Tông, trọng lượng của bốn chữ này ở đại lục Thiên Khung tuyệt đối nặng như núi Thái Sơn. Cho dù tất cả thế lực của các học viện cộng lại cũng không mạnh bằng một Điện Tông.
Ngay tức khắc, tất cả mọi người đều im lặng, chăm chú nghe người đàn ông tóc bạc nói tiếp quy tắc cuộc thi.
“Ắt hẳn mọi người hoặc nhiều hoặc ít, đều nghe nói qua cuộc đại chiến chủng tộc vạn năm trước, đúng như trong lời đồn, quả thật có tồn tại.”
Ánh mắt người đàn ông tóc bạc thờ ơ, nhìn vào khoảng không trước mặt, giống như tự lẩm bẩm mà nói: “Mà chiến trường hồi đó, chính là mảnh đất mà chúng ta đang đứng bây giờ.”
“Thành Võ Lăng, chỉ là một phần nổi của tảng băng. Các khu vực khác bởi vì bị ảnh hưởng bởi năng lượng phóng xạ, cho nên năm đó được nhiều cường giả liên thủ với nhau phong ấn lại, hình thành lên một không gian độc lập.”
“Không gian kia, hiện giờ chúng ta gọi là là ‘chiến trường Viễn Cổ’.
Cái gì, chiến trường Viễn Cổ?!!
Lời nói này, không thể nghi ngờ đã khiến cho hiện trường chấn động không nhỏ. Tất cả mọi người bao gồm cả Lâm Lăng, vẻ mặt giờ phút này đếu chấn động. Có thể tới đây tham dự cuộc thi đều là những người xuất sắc đến từ khắp nơi. Bọn họ rất nhanh đã hiểu ra, chiến trường Viễn Cổ sẽ là khu vực thi đấu lần này của Bách Viện!
Nhất thời, trong tâm trí mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, đều vô cùng mong chờ. Hiện giờ đại lục Thương Khung, phần lớn khu vực tài nguyên đều đã bị các thế lực khắp nơi chiếm cứ khai quật rồi, trừ khi có vận may cực kỳ tốt, mới có cơ hội đạt được.
Nhưng mà chiến trường Viễn Cổ lại không giống như vậy. Không gian tích tụ lại mấy vạn năm, là nơi cất giấu bảo vật khó có thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn có vật kế thừa Viễn Cổ. Nếu như ở đây có thể đạt được chút gì đó, thì ở trong võ đạo tất nhiên là một sự giúp sức vô cùng lớn!
Nghĩ vậy, những người tham dự ở đây, ánh mắt ngay lập tức trở nên cuồng nhiệt. Đối với bọn họ, có thể tham dự cuộc thi Bách Viện chính là những người đầu tiên có tư cách tiến vào chiến trường Viễn Cổ, đám đông lúc này thầm cảm thấy may mắn! Có điều, những viện chủ già nua kia, trong lòng lại âm thầm than một tiếng, dĩ nhiên đối với điều này này hâm mộ vô cùng.
Nhớ lại trước đây, khi còn trẻ cũng từng tham dự hơn trăm cuộc thi, nhưng đều không có cơ hội này. Nhưng bây giờ đã có tuổi rồi, thậm chí về sau cũng không có cơ hội đó nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.