Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 3: Nhiệm vụ sát thủ




“Hừm?”
Khi hai bên đi thoáng qua nhau, đôi mắt trong trẻo của Triệu Ngọc Nhi đảo qua, không khỏi quay đầu lại liếc nhìn Lâm Lăng một cái.
“Sao bóng dáng của người này có chút quen thuộc như vậy?”
Nàng nhíu đôi mày liễu lại, ngây người nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Lăng trong chớp mắt.
“Hắn chỉ là một người mù, không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.”
Triệu Linh Nhi âm thầm lắc đầu, dời ánh mắt xuống dưới chân Lâm Lăng.
Nhìn bước chân vững vàng, mỗi một bước đi đều có mục tiêu rõ ràng hướng về phía trước, mà không cẩn thận lần mò giống như người mù.
Triệu Linh Nhi cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ tò mò đánh giá Lâm Lăng vài lần rồi xoay người rời đi.
Trang hoàng trong tiệm hơi tương tự như cửa hàng binh khí.
Lâm Lăng phát hiện trên quầy đặt đủ loại binh khí, nhưng đa số đều là chủy thủ và tế kiếm thích hợp ám sát là chính.
Hiển nhiên, nơi này không chỉ bán ra nhiệm vụ ám sát để kiếm tiền thù lao, còn thuận tiện buôn bán binh khí cho thích khách.
“Vị khách quan này, nếu ngươi chỉ tới mua vũ khí thì thật xin lỗi, hôm nay chúng ta không buôn bán.” Một chưởng quầy độ tuổi trung niên có bộ râu cá trê nhìn Lâm Lăng bước vào cửa hàng, lên tiếng hỏi thăm dò.
Giọng điệu của Lâm Lăng có vẻ thật lạnh lẽo mà nặng nề: “Đừng nói vô nghĩa, ta tới nhận việc.”
Nghe vậy, vẻ mặt chưởng quầy trung niên hơi lạnh đi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lăng tăng thêm vài phần kiêng kỵ.
Tới đây nhận việc đều là một số thích khách giết người không chớp mắt, ông ta cũng không dám đắc tội, nếu không ngày nào đó chết thế nào cũng không biết.
“Xin hỏi tôn tính đại danh của ngài?”
Thái độ của chưởng quầy trung niên trở nên khách khí hơn rất nhiều.
Trong giới thích khách, tuy họ sẽ không tự phơi bày thân phận, nhưng mỗi một thích khách đều có danh hiệu của mình, do đó cũng xây dựng nên một bảng xếp hạng sát thủ.
Lâm Lăng suy nghĩ một chút, sau đó lạnh nhạt mà nói: “Kinh Kha.”
Kinh Kha?
Chưởng quầy trung niên sửng sốt, ông ta chưa từng nghe nói đến danh hiệu này, chẳng lẽ là người mới?
Nghĩ vậy, chưởng quầy trung niên nghi kỵ mà nhìn Lâm Lăng vài lần.
Nhưng cái đấu lạp cũng che chắn đi ánh mắt tò mò của ông ta.
“Nhiệm vụ của bổn tiệm chia thành bốn cấp bậc, bình thường, trung đẳng, khó khăn và bảng vàng.”
Chưởng quầy trung niên nhìn Lâm Lăng mà dò hỏi: “Xin hỏi ngươi tính nhận dạng công việc nào?”
“Bình thường, tốt nhất là khoảng cách không quá xa.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Lăng nhận việc, tất nhiên không tính dính vào nhiệm vụ ám sát cấp khó khăn.
Còn về cái gọi là bảng vàng, không cần nghĩ cũng biết, chắc hẳn là nhiệm vụ cấp siêu khó phải ám sát cường giả đứng đầu nào đó, không ai có thể làm được.
Nghe vậy, tuy ngoài miệng chưởng quầy trung niên chưa nói gì, nhưng trong mắt lại có một tia khinh thường thoáng hiện.
Thì ra thật sự là một người mơ, chẳng trách lại nhận loại nhiệm vụ bình thường này.
Ông ta lập tức đi đến quầy, cầm lấy một sấp giấy thật dày rồi lật xem.
“Có.”
Rất nhanh, chưởng quầy cười nhạt và nói: “Vận khí của ngươi không tồi, đúng lúc có một nhiệm vụ bình thường nằm trong thành Lạc Dương của chúng ta.”
Khi nói chuyện, chưởng quầy trung niên lấy ra một tờ giấy, giao cho Lâm Lăng.
Đây là một tờ tư liệu nhiệm vụ ám sát, góc trên bên phải có một chữ màu đỏ tươi ‘Giết’!
Con mồi: Trần Đại Cửu
Tuổi: 38 tuổi
Thực lực: Chiến sĩ cấp 2
Thân phận: Lão bản của Thiên Thiên Đổ Đương
Địa điểm hoạt động thường xuyên: Thiên Thiên Đổ Đương
Thủ hạ: Hai mươi ba người, tất cả đều là chiến sĩ cấp 1
Tiền thưởng: Mười vạn lượng
...
Thông tin trên đó rất chi tiết cụ thể, thậm chí bày ra đủ loại sự tích người này từng gian dâm cướp của, khi dễ người nhỏ yếu như thế nào.
Còn có thêm một bức họa của đối tượng ám sát, trông có vẻ hung thần ác sát, trên má trái có một vết sẹo dữ tợn do bị đao chém.
Lâm Lăng cẩn thận đọc một lần, sau đó âm thầm gật đầu.
Loại ác nhân này, cho dù chết cũng không hết tội.
Mà điều hấp dẫn Lâm Lăng nhất chính là thù lao của nhiệm vụ, quả nhiên là con đường kiếm tiền rất nhanh.
“Dựa theo luật lệ, rút ra ba phần tiền thù lao.”
Chưởng quầy trung niên vững vàng mà nói: “Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, bổn tiệm sẽ có chuyên gia tiến đến kiểm tra con mồi đã chết hay chưa.”
“Hừm.”
Lâm Lăng lạnh nhạt gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Trừ đi ba phần tiền thù lao, bảy vạn còn lại tới tay cũng coi như không tồi.
Sau khi tìm một người qua đường trên phố để hỏi ra vị trí của Thiên Thiên Đổ Đương, Lâm Lăng lập tức đi nhanh đến nơi đó.
Trước mặt hắn là một sòng bạc, trên đó treo một chữ ‘Đổ’, trông rất lóa mắt.
Cánh cổng đóng chặt, còn có thể nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu to gào khóc.
Ở nơi như thế này, người nào thua tiền thì người đó khó chịu.
Mà bên cạnh sòng bạc có mở một hiệu cầm đồ, thu lấy mọi vật có giá trị, thế chấp xong thì có thể đổi tiền, sau đó lại đi vào sòng bạc đặt thêm hai ván.
Người khôn khéo đều biết, sòng bạc và hiệu cầm đồ chấp nối với nhau, từ trước đến nay luôn có hệ thống song thắng.
Một bên kiếm tiền thù lao, một bên lấy tiền cờ bạc, hai cửa hàng liên kết chặt chẽ, có thể sáng tạo ra mắt xích lợi ích thật tốt.
“Tiểu Dăng, tìm kiếm con mồi, tốc chiến tốc thắng.”
Lâm Lăng dặn dò một tiếng, sau đó xoay người đi đến bên góc đường, trầm tĩnh đứng đó.
Hắn cũng không có hứng thú đi vào những nơi chướng khí mù mịt như sòng bạc.
Ong ——!
Công Phu Tiểu Dăng thu được mệnh lệnh thì lập tức bay vút khỏi bả vai Lâm Lăng, sau đó chui vào cửa sổ sau bức tường.
“Mở, ba con năm, Báo Tử ăn hết!”
“Con xúc xắc này có phải bị gì hay không, con mẹ nó sao vẫn là Báo Tử!!”
“Ván sau thua nữa thì lão tử cầm nhà đi hiệu cầm đồ đổi tiền, ta không tin không kiếm lại được vốn!!”
Trong sòng bạc có mười cái chiếu bạc, toàn là tiếng gào khóc của những dân cờ bạc kia, nghe vô cùng ồn ào.
Trong các góc sân có cả đám tay đấm đứng canh chừng, chúng hung thần ác sát, dáng người cường tráng.
Có những tay đấm đó trấn thủ thì người bình thường cũng không dám gây chuyện sinh sự tại đây.
Mà trong khu vực nghỉ ngơi ở hướng tấm chiếu bạc cuối cùng, Trần Đại Cửu ngồi trên một cái ghế, ôm một nữ tử phong trần, bàn tay to lớn tùy ý xoa bóp trên người nàng ta.
“Nhà cái mà Lão Bát giới thiệu không tồi, khoảng thời gian gần đây, ít nhất có thể kiếm được trăm vạn!”
Nhìn đám dân cờ bạc thua tiền ở giữa sân kia, Trần Đại Cửu lộ ra nụ cười vừa lòng.
Mà khi cái miệng gã nhếch lên cao khiến vết sẹo dữ tợn trên mặt hơi vặn vẹo, làm gã trông có vẻ càng hung ác.
“Chính là hắn.”
Lâm Lăng dựa vào thị giác của Công Phu Tiểu Dăng, lập tức nhắm thẳng vào Trần Đại Cửu.
“Giết.” Lâm Lăng không chút do dự mà hạ lệnh.
Công Phu Tiểu Dăng bay thẳng đến vị trí của Trần Đại Cửu, bay với tốc độ không nhanh không chậm.
Nhưng Công Phu Tiểu Dăng lại không lập tức khởi xướng công kích, ngược lại còn bay vòng vòng chung quanh Trần Đại Cửu, chuẩn bị hành động vào bất cứ lúc nào.
Hiển nhiên, sau khi trải qua cường hóa cao cấp, Công Phu Tiểu Dăng đã có được chỉ số thông minh nhất định.
Qua hơn mười giây, Công Phu Tiểu Dăng bắt đầu hành động, thăm dò mà tới gần phía sau Trần Đại Cửu.
Trần Đại Cửu là chiến sĩ cấp 2 nên mức độ nhạy bén không thấp, hiển nhiên đã nhận thấy phía sau có cái gì tới gần, ánh mắt gã lập tức hơi trầm xuống, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Công Phu Tiểu Dăng lập tức bay vòng một cú xinh đẹp, lướt ngang qua bên cạnh.
Sau đó nó đập lên tấm lưng nữ tử phong trần kia, thật thận trọng mà nhìn chằm chằm vào Trần Đại Cửu.
Nó đang đợi một thời cơ hoàn mỹ.
Một cơ hội hoàn mỹ có thể một kích thành công!
Khó tưởng tượng nổi, Công Phu Tiểu Dăng đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật thích khách, nó cũng không chọn cách đối đầu trực diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.