*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Độc thâm trầm nhìn chằm chằm vào bốn huynh đệ bọn Lâm Lăng, trong mắt dâng trào sự lạnh lẽo. Sau khi ăn xong một bữa cơm ăn, ông ta cũng hiểu đại khái về đám người Lâm Lăng.
Bình tĩnh, quả cảm.
So với bạn cùng lứa tuổi thì thật sự rất xuất sắc, ngày sau một khi trưởng thành thì nhất định là nhân vật không thể lường trước được. Đặc biệt là Lâm Lăng, khả năng kêu gọi và sự bình tĩnh thong dong kia làm Khương Độc càng cảm nhận được uy hiếp.
Nhưng hiện giờ bọn Lâm Lăng đang quá nổi bật, nếu công khai trả thù giết hại vì chuyện trên chiến trường viễn cổ thì sẽ ảnh hưởng rất lớn khi truyền đến tai Điện Tông.
Mà mượn lễ chúc mừng này, họ có thể giấu tai mắt người khác. Dù xảy ra chuyện gì ở đây thì đến lúc Điện Tông trách tội xuống cũng có lý lẽ để trả lời.
Có rất nhiều cách xử lý.
Ví dụ như sau khi mọi người cơm no rượu say, cảm thấy hứng thú dâng trào nên ‘luận bàn’, sau đó lỡ tay giết chết đối phương. Hay là tiểu bối nói năng lỗ mãng, chống đối trưởng bối, do đó gây nên tranh chấp giữa hai bên, đánh nhau rồi ngộ sát..
Tuy cách nói này không phù hợp lẽ thường, nhưng người chết rồi cũng không thể đứng ra cung cấp chứng cứ!
“Cuộc thi Bách Viện lần này bốn người các ngươi quả là những người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, lấy lại được thể diện của toàn bộ học viện Thiên Diễn.”
Trong lòng nghĩ lại, Khương Độc buông chén rượu trong tay xuống, nhìn về phía đám Lâm Lăng và Tần Vũ bọn họ.
“Viện chủ Khương quá khen.”
Ứng Nguyên Tử cũng buông chén rượu xuống, tươi cười nói.
Nhưng sau đó Khương Độc lại lắc đầu, ngoài mặt thì cười nhưng trong thì không cười nói: “Nhưng mấy mầm non này chỉ sợ còn chưa kịp trưởng thành đã bị chết non nửa đường.”
Nghe vậy, sắc mặt Ứng Nguyên Tử hơi trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia bất mãn.
Lời này, nghiễm nhiên chính là nguyền rủa bốn huynh đệ Lâm Lăng bọn họ!
“Viện chủ Khương, cái này ông không cần phải bận tâm đâu.”
Tần Vũ từ trước đến nay mồm miệng luôn cứng, nở một nụ cười rồi nói: “Ngài hiện giờ đã già đến vậy rồi, nếu thực sự sau này chúng ta có điều gì bất trắc thì ngài cũng không có duyên mà nhìn thấy được đâu.”
“Hỗn xược!”
Vừa nghe lời này, những thành viên của học viện Võ Lăng xung quanh ngay tức khắc lật bàn đứng dậy, giận đùng đừng trừng mắt với Tần Vũ.
Lần này học viện Võ Lăng hiển nhiên là đã có chuẩn bị, xuất động thành viên đều là võ giả cấp 8 trở lên.
Trong đó cường giả cấp 9 ít nhất cũng đạt tới con số 20 người, hơn nữa Khương Độc cùng với lão giả đầu trọc, thực lực đều là tu vi đạt tới nửa cảnh giới Thánh Vực.
Đội hình này cực kỳ đáng sợ!
Tần Vũ bưng chén rượu lên, cố nhấp một ngụm cũng không để ý đến những tên đó. Hành động này, cũng không phải là hắn cố ý rước thị phi.
Trong lòng Tần Vũ vô cùng rõ ràng, cho dù quá trình như thế nào, việc hai bên xung đột là không thể tránh được.
Học viện Võ Lăng hiện giờ, rõ ràng là quyết tâm bới móc.