Tần Vũ lắc đầu, nói: “Dựa theo ngày hẳn là ngày mai liền đến, may mà lão đại huynh về kịp thời.”
“Là vô cùng kịp thời mới đúng, nhịn lâu như vậy rồi đêm nay cuối cùng có thể cuồng hoan* rồi!!! (vui chơi điên cuồng).”
Cổ Vân Nhạc phấn khởi, xen vào nói.
Nghe được hai chữ ‘cuồng hoan’ này, biểu cảm mọi người khẽ thay đổi, trên mặt đều lộ ra biểu cảm vui thích.
Cuộc thi Bách Viện lần này, học viện Thiên Diễn của bọn họ toàn thắng, vốn định sau khi thí sinh dự thi trở về sẽ tổ chức cuồng hoan một bữa.
Nhưng bởi vì Lâm Lăng đột nhiên rời đi, thiếu mất vị đoạt được huy chương quán quân này, mọi người đành phải gác lại vui chơi ăn mừng.
Mãi đến hôm nay, cùng với sự trở về của Lâm Lăng, cuồng hoan cuối cùng có thể thực hiện được rồi!!!
“Cuồng hoan!!”
“Cuồng hoan!!”
……
Trong lúc nhất thời, bên trong học viện Thiên Diễn, bộc phát ra từng trận vui mừng.
Mặc dù trận cuồng hoan này đã chậm lại mấy ngày nhưng lúc này, cái bầu không khí đè nén ấy lại được bật nắp bung đến tận đỉnh núi!!!
Màn đêm buông xuống, trong tiệc tối cuồng hoan ở quảng trường trên đỉnh núi của học viện đang long trọng cử hành.
Dưới bầu trời sao, những lời cười nói vui vẻ tràn ngập ra toàn bộ học viện Thiên Diễn.
Lâm Lăng là vai chính của yến hội này, tân sinh năm nhất, thậm chí là mỹ nữ năm tư tất thảy đều vây quanh hắn, ý muốn nói chuyện vài câu cùng Lâm Lăng. .
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Nhưng mà, lúc buổi tiệc sắp kết thúc, một bóng đỏ hồng xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện ở quảng trường trên núi này.
Nàng ta chính là người lúc trước khi rời đi từng viết thư thông báo cho Lâm Lăng, chính là công chúa của vương triều Đại Viêm.
Viêm Tâm Nguyệt!
Quảng trường trên núi vô cùng náo nhiệt.
Trong đám người, Viêm Tâm Nguyệt bước từng bước chân ngọc ngà chậm rãi, nhan sắc ưu nhã thoát tục, có một khí chất nhẹ nhàng thanh tao.
Sự xuất hiện của nàng rất nhanh đã được vô số đàn ông chú ý. Bởi vì Viêm Tâm Nguyệt quá xuất chúng, bất luận là dung mạo hay là khí chất, so sánh với các nữ tử xung quanh đều nhỉnh hơn vài phần.
Cảnh tượng như này, giống như ở trong những đóa hoa nở đỏ rực có một bông hoa kinh diễm nhất vậy.
“Năm hai của chúng ta từ khi nào có người con gái xinh đẹp như vậy chứ?”
“Quá đẹp luôn, hình như ta bị yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi! Làm sao bây giờ?!”
Ngóng nhìn Viêm Tâm Nguyệt, ánh mắt của những tên đàn ông đó giống như lửa nóng, trong lòng ngo ngoe rục rịch.
Hai năm trước, lúc Viêm Tâm Nguyệt rời đi cũng là lúc vừa thăng lên làm viện sinh năm 2. Giờ phút này, nàng thân mặc viện phục, đương nhiên vẫn là bộ viện phục trước kia, nhưng Viêm Tâm Nguyệt hiện giờ rõ ràng là phổng phao lên không ít.
Quần áo chật chội phác họa hoàn mỹ đường cong cơ thể mê người của nàng.
“Hử? Sao thoạt nhìn nàng ta lại có chút hơi quen nhỉ?”