Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 555:




Lâm Lăng đang định lên tiếng nhưng hắn không ngờ Đào Linh ở bên cạnh lại lên tiếng trước. Hắn không khỏi ngạc nhiên trước hành động mỹ nhân cứu anh hùng của Đào Linh.
“Ngươi đừng lên tiếng, một mình Đào Linh ta làm thì một mình ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Đào Linh quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Lăng ý bảo hắn im lặng.
Theo nàng, Lâm Lăng chỉ là một nhân vật nhỏ ở Cửu đại Điện Tông nên cho dù bị giết cũng chẳng ai quan tâm. Tuy nhiên Đào gia lại khác, thế lực gia tộc của bọn họ ở trong Cửu đại Điện Tông được coi là gia tộc võ lâu đời số một số hai.
Nếu như Ngô Phong muốn gây bất lợi với nàng thì ông ta sẽ phải suy nghĩ.
“Họ Đào?”
Quả nhiên khi nghe thấy họ của Đào Linh, ánh mắt của Ngô Phong tối sầm lại. Tuy Ngô gia cũng được coi là kế thừa huyết mạch bản địa của Cửu đại Điện Tông nhưng vẫn còn kém xa Đào gia. Khoảng cách đó giống như Huyện lệnh ngũ phẩm với Tể tướng trong triều, sự chênh lệch quá lớn! Cho nên hiện tại khi biết được thân phận của Đào Linh, vốn dĩ sát khí trên người Ngô Phong vô cùng dạy đặc đột nhiên giảm đi một chút.
Trong ánh mắt ông ta lộ ra một tia kiêng kị. Chợt ánh mắt ta quét xung quanh bốn phía với vẻ mờ mịt. Số đệ tử Điện Tông tới đây lần này đều là thân tín của ông ta. Cho nên dù bây giờ có giết Đào Linh thì tin tức cũng sẽ không bị rò rỉ ra bên ngoài.
“Cô nương, trông ngươi duyên dáng yêu kiều như thế này, không ngờ lại là người độc ác đến thế!”
Ánh mắt Ngô Phong nhìn Đào Linh với vẻ kỳ quái, ông ta cười gằn: “Có điều ngươi tưởng rằng mình họ Đào là ngươi có đủ tư cách kiêu ngạo trước mặt ta hay sao?”
“Đừng quên đây là địa bàn của Hắc Ám Điện Tông!”
Nói xong, Ngô Phong hừ lạnh một tiếng.
Ầm!
Ngay lập tức, linh lực mạnh mẽ của Thánh vực tầng 6 bộc phát ra từ trên người ông ta. Một lực hắn ám khiến cho kẻ khác phải sợ hãi tụ lại trong lòng bàn tay ông ta và linh khí trời đất cũng vì thế mà dao động dữ dội. Chỉ trong chớp mắt, nó đã hóa thành một cơn bão màu đen khổng lồ quét qua chỗ Lâm Lăng và Đào Linh. Hiển nhiên mặc dù Đào Linh đã tự mình nhận hết chuyện Địch Nghiêu nhưng Ngô Phong không định tha cho cả hai người.
Đối mặt với sự công kích như thế này, trong lòng Lâm Lăng cảm nhận sự nguy hiểm ngập tràn. Hắn và Đào Linh nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời tạo từng tầng kết giới linh lực bảo vệ ở phía trước. Tuy nhiên cơn bão màu đen kia đi tới chỗ nào là phá tan tầng kết giới linh lực chỗ đó. Chỉ trong một thời gian ngắn, các tầng kết giới bảo vệ đều bị phá hủy.
Ầm ầm ầm!
Nhất thời, trong không trung liên tục vang lên tiếng nổ.
“Liều thôi!”
Trong mắt Lâm Lăng lóe lên vẻ điên cuồng, hắn không thể che dấu được cảm giác nặng nề khi đối mặt với kẻ địch mạnh như thế.
Chíu!
Tuy nhiên đúng lúc này, một tia màu tím bắn thẳng về phía cơn bão màu đen. Tia này trông rất nhỏ nhưng khi chạm phải cơn bão, một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ đột nhiên bùng phát đã phá tan cơn bão làm cho Lâm Lăng và Đào Linh không có cách nào đối phó.
Sự trợ giúp đột ngột khiến cho cả Lâm Lăng và Đào Linh ngơ ngác. Bọn họ vội nhìn về phía khoảng không ngay sau lưng thì thấy một bóng người mặc áo màu tím.
Tóc bạch kim, khí chất nho nhã.
Đây chính là chấp sự áo tím của Chấp Sự Đường, Vệ Bình!
Ở giữa không trung, Vệ Bình chắp tay đứng sau lưng, mái tóc dài bạch kim tung bay trong gió. Khí chất điềm tĩnh nho nhã trên người ông ấy khiến cho người ta cảm thấy có hương vị xuất trần thoát tục.
“Quả nhiên là hắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.