Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 557:




Nghe xong câu chuyện xưa từ Đào Linh, Lâm Lăng không khỏi xúc động. Xem ra Vệ tiền bối là một người chung tình. Vì tình yêu mà ngay cả danh vọng hay quyền thế đều không màng tới.
“Vậy nữ tử mà Vệ đại thúc yêu là ai?”
Dưới sự ảnh hưởng của Đào Linh, hiển nhiên Lâm Lăng cũng bắt đầu tò mò muốn biết.
“Đã chết rồi.”
Đào Linh nhận thấy vẻ kinh ngạc của Lâm Lăng thì mỉm cười: “Đừng lo, nàng ấy chỉ là một người bình thường, tuổi thọ đã tận nên chết cũng là chuyện bình thường.”
Nghe vậy, Lâm Lăng gật đầu. Con đường võ tu chính là tranh mệnh với trời. Không ngừng đột phá tu vi giúp cho thân thể vốn dĩ bị giam cầm bởi xiềng xích sẽ được mở khóa từng lớp một để đạt được tuổi thọ lâu dài. Còn đối với người bình thường, nếu như không có sự rèn luyện và bổ sung linh khí thì chắc chắn cơ thể của bọn họ yếu đi rất nhiều và khó có thể thoát khỏi quy luật sinh lão bệnh tử của trời đất.
Vệ Bình phi hành ở phía trước. Sau khi nghe tiếng hai người trò chuyện, ông ấy nở nụ cười.
Đột nhiên ông ấy dừng lại. Lâm Lăng và Đào Linh đang ở giữa không trung cũng dừng lại.
Vệ Bình nhìn về phía Đào Linh, lạnh lùng hỏi: “Địch Nghiêu thật sự do ngươi giết sao?”
Đào Linh cười nói: “Phải…”
Nói xong, nàng đột nhiên thay đổi: “Là người bên cạnh ta.”
Vệ Bình cười nhạt, ánh mắt chuyển qua người Lâm Lăng như thể ông ấy đã đoán được từ trước nên cũng không quá bất ngờ.
“Từ trước tới nay, Ngô Phong là người có thù tất báo mà lần này các ngươi lại giết con trai riêng của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”
Vệ Bình ẩn ý nói: “Ta có thể bảo vệ các ngươi một chốc một lát nhưng không thể bảo vệ các ngươi cả đời được.”
“Nếu như không muốn bị giết thì hay nhanh chóng nâng cao thực lực của mình lên.”
Lâm Lăng yên lặng gật đầu.
“Nếu như ta đoán không lầm thì có lẽ ngươi đã cất xác của Địch Nghiêu vào trong nhẫn không gian.”
Dường như Vệ Bình đã biết tất cả, ông ấy cười khẽ nói: “ Hai vạn điểm phụng hiến, xem ra giải thưởng cho nhiệm vụ lần này không hề thấp.”
Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng giật mình. Hắn nhìn Vệ Bình với vẻ kỳ lạ. Hắn cảm thấy không hiểu nổi, chẳng lẽ người này cài thiết bị nghe lén lên người hắn hay sao? Ngay cả chuyện đi nhận nhiệm vụ ở Chấp Pháp điện mà ông ấy cũng biết. Đối với chuyện này, Lâm Lăng không nghĩ nhiều nữa mà chỉ gật đầu cười với ý ngầm thừa nhận.
Sau đó, Vệ Bình đưa hai người Lâm Lăng tới khu vực trước nội điện rồi rời đi ngay.
Cuộc thi trong điện vẫn diễn ra rất sôi nổi. Thanh âm ồn ào vang khắp cả quảng trường. Tuy nơi này là địa bàn của Hắc Ám Điện Tông nhưng nó an toàn hơn nhiều so với bãi đất trống ở khu rừng lúc nãy. Bên trong đám đông dày đặc, ở mỗi góc đều có thành viên của Chấp Sự Đường đứng đó để duy trì trật tự của nơi này.
Mặc dù hiện tại Vệ Bình không ở trong khu vực thi đấu nhưng Ngô Phong cũng không dám ngang nhiên đi báo thù. Nếu không ông ta sẽ không chỉ phải đối mặt với phần lớn các cao thủ chấp sự ở đây mà còn có thể bị quy vào tội phá rối điện.
“Lão Đại.”
Tiểu Bạch vẫn luôn chờ ở đây nên khi nó ngửi thấy mùi thì đã nhanh chóng phát hiện ra Lâm Lăng đã quay về, nó lập tức đi ngay sang chỗ hắn.
Sau khi nhàn rỗi, đầu óc Lâm Lăng cũng trở nên linh hoạt hơn. Lúc này, suy nghĩ trong đầu hắn chợt lóe, bảng điều khiển của hệ thống hiện lên. Hắn thấy bên trong hệ thống ngoại trừ phần dành cho sủng vật tiến hóa thì còn một phần khác đó là hệ thống rút thăm trúng thưởng. Có điều bên trên có một dòng chữ in nhỏ ‘bản sao chép’.
“Bản sao chép? Chẳng lẽ đây không phải là đoạt xá* sao?’
*Đoạt xá: là hình thức một chân hồn mạnh mẽ tìm thấy một thân xác vừa ý mình, hợp với dòng năng lượng của mình rồi tìm cách tương tác tinh thần với người ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.