*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy lời này, da đầu Đào Linh tê dại, trực tiếp sững sờ tại chỗ. Giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy đầu mình vang lên vù vù, rất hối hận để Lâm Lăng tới làm tấm mộc.
Con...
Đó chẳng phải là... cháu ngoại của ta?!
Bên cạnh, đồng tử trong mắt Đào Bằng chấn động kịch liệt, miệng lẩm bẩm nói, lập tức nhịn không được hít hà một hơi.
Chỉ thoáng chốc, ý nghĩ muốn Lâm Lăng ở rể trước đó của ông ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Dù sao một thiên kim đại tiểu thư không chỉ mất đi tấm thân trong sạch, hơn nữa còn có con, sao còn có lợi thế đàm phán gì nữa!
Nếu đối phương không đồng ý ở rể, vậy Đào Linh làm sao bây giờ?!
“Linh Nhi, hắn nói là thật sao?” Đào Bằng hít sâu thở đều, cố gắng để mình bình tĩnh lại, lập tức nhìn về phía Đào Linh mà chất vấn.
Vừa nghe câu hỏi này, rốt cuộc Đào Linh cũng tỉnh táo lại. Mọi chuyện đã phát triển đến nước này, nàng chỉ có thể căng da đầu mà nhẹ nhàng gật đầu.
Từ trước đến nay tính cách nàng luôn hướng ngoại rộng rãi, nhưng lúc này đã cực kỳ xấu hổ, mặt đã đỏ bừng.
Nhưng trong mắt người ngoài thì vẻ mặt này lại mang một ý nghĩa khác, họ sôi nổi cho rằng nàng đang ngượng ngùng.
“Càn quấy! Quả thực là càn quấy!!” Được Đào Linh xác nhận, trái tim Đào Bằng lập tức lạnh hơn phân nữa.
Đêm nay tổ chức buổi tiệc vốn là muốn chọn lựa một đứa con rể thích hợp từ đám con cháu ưu tú trong các đại gia tộc, không ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy.
Chỉ thoáng chốc, tộc trưởng tông tộc Đào thị - Đào Bằng không biết phải để mặt mũi ở nơi đâu. Hơn nữa, bất tri bất giác ông ta đã sắp được làm ông ngoại...
Hả? Ông ngoại?
Nghĩ vậy, Đào Bằng như nếm được vị ngọt, tâm tình buồn bực lập tức trở nên vui sướng.
“Quản gia, mau dẫn tiểu thư trở về phòng tạm nghỉ.”
Đào Bằng nhìn đám người hỗn độn xung quanh, lập tức che chở cho Đào Linh, hoàn toàn không có ý trách cứ.
Đào Linh cũng đang lúng túng trước tình huống này nên lập tức mừng rỡ rời đi, lúc đi theo lão quản gia, nàng quay đầu lại trừng Lâm Lăng một cái, trực tiếp mắng một câu tiếng phổ thông: “Coi như ngươi giỏi!”
Lâm Lăng nhún vai, lộ ra vẻ mặt ‘Làm như ngươi mong muốn còn gì’.
“Không còn, cái gì cũng không còn...”
Nhìn thấy bóng dáng nữ thần rời đi, các tuấn kiệt tuổi trẻ ở đây đều sửng sờ, vẻ mặt uể oải kia trông vô cùng thất bại. Ban đầu bọn họ còn thề thốt chắc nịch, muốn mượn tiệc tối này để giành được trái tim của Đào Linh.
Nhưng lại không đoán được nữ thần sớm đã bị người khác nhanh chân giành trước, thậm chí còn sắp có cả con luôn rồi.
Chuyện này...