Trong lòng Lâm Lăng còn đang nghi ngờ nên hắn không vội đi tìm Trương Ngọc Long. Lỡ như tên kia đặt bẫy hắn thì sao.
“Kinh Kha, bay lên trời và khóa chặt con mồi.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Lăng ra lệnh.
Sau lần sử dụng Ma ảnh phân thân này để dụ rắn ra khỏi hang, nếu như Trương Khải Nguyên thiếu kiên nhẫn thì ông ta nhất định sẽ âm thầm đi kiểm tra chỗ giấu bảo vật xem nó còn ở đó hay không.
Vù!
Trên cây, có một chiếc lá khẽ rung do Kinh Kha vừa bay đi.
Lúc này, phủ đệ của Trương gia được bao phủ bởi một tầng trận pháp ánh sáng giống như một cái bát úp với độ cao khoảng trăm mét.
Bay tới vị trí cao nhất vừa hay có thể nhìn toàn bộ khu vực phía bắc. Kinh Kha bay giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng của nó khóa chặt con mồi mà Lâm Lăng chỉ định.
Ở đó có hai người là Trương Khải Nguyên và Trương Ngọc Long.
Ánh mắt Kinh Kha lạnh nhạt, nhìn chăm chú vào hai con mồi phía dưới.
Trong tầm nhìn thấy hai người không đi cùng một hướng.
Sau khi Trương Ngọc Long rời khỏi đình viện lập tức đi về khu phía nam phủ đệ Nơi đó là nơi cư trú của hắn ta.
Còn Trương Khải Nguyên thì vẫn quanh quẩn bên trong khu bắc.
Nơi đi đến là hồ nước nhỏ cách đó không xa.
Còn những hộ vệ khác giờ phút này đang tìm kiếm Lâm Lăng khắp nơi, kiểm tra mỗi người hầu trong gia tộc, không có đi theo Trương Khải Nguyên.
“Chẳng lẽ nơi đó chính là nơi giấu vật sao?”
Thấy thế, ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại, tĩnh tâm chờ đợi hành tung kế tiếp của Trương Khải Nguyên.
Mảnh ao hồ này hiển nhiên là do người xây lên, quanh thân có nhiều đá quái lạ lởm chởm.
Giữa ao có xây một cái đình hóng gió, nhưng lại không có bàn ghế ngồi nghỉ như trong cung, mà chỉ là một mảng trống trải.
Trương Khải Nguyên đứng bên hồ, sau đó cơ thể thả lỏng, trực tiếp đứng ở giữa đình hóng gió.
Ánh mắt ông ta âm trầm nhìn tứ phía, nhìn thấy không có người nào khả nghi, chân phải liền lia sang miếng gạch thứ sáu bên trái.
“Bang ——!”
Chỉ nghe một tiếng trầm vang.
Mặt đất trong đình đột nhiên tách ra làm hai, hiện ra một lối vào thông đạo bên dưới.
Trương Khải Nguyên đi bộ xuống.
Ước chừng một lát sau, ông ta đi ra.
Nhìn biểu cảm trên mặt cũng không có dao động gì, hiển nhiên là bảo vật vẫn còn.
Sau đó, Trương Khải Nguyên vung bàn tay lên.
Linh lực hùng hồn kích động, cửa của địa đạo kia chậm rãi đóng lại.
Cơ thể ông ta nhảy lên một cái, ngay lập tức xuất hiện bên bờ hồ, trực tiếp rời khỏi khu vực đó.
“Đơn giản như vậy thôi sao?”