Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 610: Lâm Lăng suy nghĩ không ngừng.  




Bởi vì không gian động cũng không rộng lắm nên ông ta cần dùng trường kiếm để khai thông đường đi.
Nhưng mà, cho dù sức lực mạnh mẽ, nhưng trên phương diện đào đất sao lại có thể so sánh được với Nghĩ Hoàng với thiên phú loại này chứ.
Ong ——!
Linh thức cường đại lan tràn mở ra, Trương Khải Nguyên thật nhanh đã bắt được Lâm Lăng với Nghĩ Hoàng.
“Sao lại là một đứa trẻ con?!”
Dưới sự cảm ứng của linh thức, hình thể của Lâm Lăng hiện ra trong đầu, vẻ mặt của Trương Khải Nguyên ngay tức khắc kinh ngạc.
Hiển nhiên không ngờ tới, kẻ thần bí lẻn vào trong phủ trộm vật lại là một tên oắt con!
“Đó là kiến thú gì vậy?!”
Ngay sau đó, ông ta cũng chú ý tới Nghĩ Hoàng toàn thân đỏ đậm kia, cảm thấy ngạc nhiên.
Hai bên tuy chỉ có khoảng cách hơn trăm trượng, nhưng tốc độ khoan đào của người trước quả thực rất nhanh.
Đất cát nhanh chóng mấp máy, giống như một con Giao Long thổ hệ dưới nền đất đào rất thẳng.
Muốn đuổi theo dường như phải không được trì hoãn.
“Gần đuổi đến rồi.”
Linh thức của Lâm Lăng vẫn luôn chú ý động tĩnh phía sau.
Lúc đối đầu với linh thức to lớn của Trương Khải Nguyên, trong lòng hắn tức khắc trầm xuống, vội vàng thúc giục nói: “Nghĩ Hoàng, tăng tốc lên đi!”
Dưới mệnh lệnh của Lâm Lăng, Nghĩ Hoàng dốc toàn bộ sức lực, bùng nổ toàn bộ bảy vạn chiến lực.
Những chiếc chân điên cuồng lao về phía trước kia giống như máy khoan với tần suất lớn, hỏa tốc xông thẳng.
Lúc này, Lâm Lăng cũng chú ý tới, dựa theo tuyến đường hành tốc này hẳn là đã vượt qua khỏi phạm vi lãnh địa của Trương gia. Nhưng mà, trận pháp quầng sáng đoán trước đó cũng không gặp phải.
“Chẳng lẽ dưới nền đất không bao trùm trận pháp?”
Trong lòng nghĩ lại, Lâm Lăng rất nhanh đã nhìn ra manh mối trong đó.
Có điều cho dù vậy, Lâm Lăng cũng không dám chui từ dưới đất lên, hiện tại hắn dựa vào năng lực thiên phú của Nghĩ Hoàng, việc khoan lối đi ở dưới đất chiếm ưu thế hơn nhiều.
Nếu như lên trên, phải đấu với bậc 5 Thánh Vực như Trương Khải Nguyên thì thế cục chắc chắn sẽ khác!
Làm sao bây giờ!
Lâm Lăng suy nghĩ không ngừng.
“Đúng rồi, Đào gia!”
Một luồng suy nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Lăng.
Với nội tình lớn mạnh của Đào gia, thêm việc đang tổ chức yến hội, người đông kẻ nhiều. Nếu đến lúc đó Trương Khải Nguyên đuối tới hẳn là cũng không dám quá mức trắng trợn táo bạo.
Đã đến lúc này rồi, Lâm Lăng cũng không màng thể diện gì nữa.
Lập tức điều khiển Nghĩ Hoàng trong lòng đất, đào nhanh về phía tây.
“Tên nhãi kia, đợi lát nữa lên mặt đất ta xem xem ngươi chạy thoát kiểu gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.