*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Lăng lắc đầu cười, với tửu lượng của hắn, hiện tại hắn mới say khoảng ba phần mà thôi. Trông thấy Đào Linh đã say đến mơ hồ, Lâm Lăng vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ tới tính tiền.
“Quan khách, cảm ơn ngài đã tới ủng hộ, chi phí cho bữa ăn lần này hết 5000 viên đá Linh Dương.”
Rất nhanh, một người đàn ông ăn mặc như người phục vụ đi tới bên cạnh Lâm Lăng. Giọng nói cung kính nhưng lại không phải là người phục vụ lúc nãy. Hơn nữa, tuy đang tính tiền nhưng lại đứng phía sau khách khiến cho Lâm Lăng cảm thấy nghi ngờ.
Ngay khi hắn quay đầu lại, một đường nhanh như chớp đánh từ phía sau lưng khiến cho hắn lạnh cả sống lưng.
Vù!
Trong lòng Lâm Lăng chùng xuống, sức mạnh tinh thần tuôn ra tạo thành một tầng kết giới chắn ở phía sau lưng.
Xoẹt!
Kết giới sức mạnh tinh thần lập tức bị một lưỡi kiếm đen sắc bén xuyên thủng, một kiếm tiếp theo đâm thẳng vào vị trí trái tim trí mạng ở trên lưng Lâm Lăng. Thanh âm ‘keng’ vang lên như tiếng va chạm giữa kim loại. ‘Người phục vụ’ kia thấy lạ, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại. Hắn ta thấy chỗ lưỡi kiếm đen cắt thủng quần áo nhưng lại không có máu chảy ra mà thay vào đó là một lớp vảy đen xuất hiện.
Trên da có vảy ư?
Chẳng lẽ đó là một loại áo giáp hộ thể?
Thấy vậy, trong mắt người phục vụ lộ vẻ kinh ngạc. Tuy nhiên phản ứng của hắn ta cũng rất nhanh, thanh kiếm trong tay bao phủ một luồng khí đen lại đâm vào đầu Lâm Lăng.
Ầm!
Tuy nhiên, ở giây tiếp theo, một luồng linh lực bộc phát mạnh mẽ đánh bật hắn ta lùi về phía sau.
“Có chuyện gì vậy?”
Động tĩnh xảy ra bất ngờ đã kinh động tới khách ngồi ở tầng dưới. Những người này hầu như đều là đệ tử của các Đại Điện Tông. Sau khi kinh ngạc khoảng một lúc, trên người bọn họ đều ngưng tụ một tầng linh khí hộ thể và đứng bên ngoài xem náo nhiệt.
Lúc này, Lâm Lăng cũng đứng dậy và nhìn về phía ‘người phục vụ’ kia với vẻ lạnh lùng. Người này có vóc dáng thấp bé nhưng trên mặt tràn ngập khí đen nên không thể nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt. Vì đã từng làm sát thủ nhiều năm nên Lâm Lăng chỉ cần nhìn lướt qua cũng đã kết luận được đối phương cũng là một tên thích khách! Bằng không nếu muốn đi tìm người cũng không thể thần bí như vậy được.
May mà vừa rồi trong lúc kết giới sức mạnh tinh thần bị phá, cơ thể của hắn đã Long Hóa. Dưới sự bảo vệ của lớp vảy nên hắn không bị thương. Trông thấy vụ ám sát có thể thất bại, tên thích khách kia không còn ý định muốn tấn công nữa, hắn ta lao thẳng ra phía cửa sổ để chạy trốn.
Ánh mắt của Lâm Lăng trở nên lạnh lẽo, Phệ Long Kiếm trong tay lóe lên. Ánh kiếm sắc bén đâm thẳng vào lưng của tên thích khách với tốc độ nhanh như chớp.
Phù!
Tuy nhiên ngay sau đó, tên thích khách đã biến thành một đám sương mù màu đen và tan biến trong không trung.
“Phân thân!”
Lâm Lăng híp mắt lại.