*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng Lâm Lăng đã quyết nên hắn cất cuốn sách ghi chép về các chủng tộc thời viễn cổ vào trong nhẫn không gian.
“Nếu đã vậy thì thuộc hạ sẽ bố trí ngay một đội thị vệ đi cùng ngài qua đó.”
Bạch Lân đưa ra đề nghị với vẻ lo lắng.
Tuy nhiên Lâm Lăng lại xua tay: “Không cần, có bọn họ bên cạnh lại vướng chân vướng tay ta không làm được việc.”
Nói xong, Lâm Lăng cũng không nói thêm gì với Bạch Lân nữa mà rời khỏi phủ lãnh chúa luôn.
Thấy vậy, Bạch Lân thở dài một tiếng. Hắn ta cảm thấy lãnh chúa đại nhân không bao giờ ở yên được một chỗ, đột nhiên trở về rồi lại vội vàng rời đi. Tuy nhiên nghĩ kỹ lại, có lẽ là vì Lâm Lăng không sợ bất cứ thứ gì và luôn mạo hiểm như thế cho nên lãnh địa Hỗn Loạn của bọn họ mới phát triển được như bây giờ!
Lúc này, xung quanh lối vào của khu vực khai thác đều có quân canh gác, thậm chí còn nghiêm ngặt hơn hôm qua gấp mười lần. Cứ cách mười trượng là lại có một trạm canh gác. Những binh lính đi tuần tra đều được trang bị vũ khí đầy đủ và đều là chiến sĩ Cuồng tộc với khí thế mạnh mẽ.
Thấy vậy, trong lòng Lâm Lăng cảm thấy rất vui. Năng lực của đám thuộc hạ này thực sự rất tốt, bất cứ thời điểm nào cũng không khiến cho hắn phải vất vả và lo lắng.
Sau đó, Lâm Lăng vội vàng đi vào trong mỏ đá. Hắn thấy vết nứt không gian kia vẫn bé như đầu ngón tay y như hôm qua.
“Lãnh chúa đại nhân, hiện tại vết nứt không gian nhỏ như thế, làm sao ngài có thể chui qua được?”
Bạch Lân đuổi kịp theo sau, hắn ta vội vàng khuyên nhủ: “Nếu như cưỡng ép xé rách nó ra càng lớn thì một khi không khống chế được, e rằng sẽ xảy ra chuyện!”
Lâm Lăng cười nhạt: “Không cần làm vậy đâu, ta có cách rồi.”
Nói xong, suy nghĩ trong đầu hắn chợt lóe, chỉ trong nháy mắt hắn đã mặc bộ Chiến Y Nghĩ Nhân lên người.
Hả?
Nhìn cách ăn kỳ lạ như vậy của Lâm Lăng, Bạch Lân hơi kinh ngạc. Tuy nhiên hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại thì thân thể của Lâm Lăng đã biến mất ngay trước mắt hắn ta.
“Này…”
Thấy vậy, con ngươi trong mắt Bạch Lân đột nhiên co rút lại. Thủ lĩnh của chiến sĩ Cuồng tộc ‘Đạt Vũ’ ở bên cạnh cũng ngơ ngác. Chợt bọn họ nhìn nhau và nhanh chóng phát hiện chỗ Lâm Lăng vừa đứng có một bóng dáng nhỏ nhắn trông y như con kiến. Khi nhìn kỹ hơn thì phát hiện người kiến nhỏ bé kia có cách ăn mặc rất giống Lâm Lăng.
“Lãnh chúa địa nhân, là ngài sao?”
Bạch Lân nhìn Lâm Lăng với vẻ ngạc nhiên, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
“Ừm, bây giờ ngươi thấy kích thước hiện tại của ta thừa sức để đi qua vết nứt không gian kia chưa.”
Lâm Lăng cười nhạt, giọng nói của hắn rất nhỏ nhưng được rót thêm linh lực nên bọn Bạch Lân vẫn nghe được.
Hít!
Nghe thấy giọng nói của Lâm Lăng, cả hai người đều hít một hơi và cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Hiển nhiên bọn họ đều không ngờ rằng một bộ trang phục kỳ lạ như thể lại có thể giúp