*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt Lâm Lăng lạnh lẽo, Viêm Độc Hỏa Châm trong nháy mắt chui từ dưới đất lên, mạnh mẽ bắn về phía hắn ta.
“Hử?!”
Đột nhiên bị tập kích bất ngờ, tên kia không nghi ngờ gì là quá mức sợ hãi.
Bàn tay lúc này cũng rút về, nắm một thanh trường kiếm, linh lực bắt đầu khởi động chém xuống.
Nhưng mà tốc độ Viêm Độc Hỏa Châm cực nhanh, lúc mũi kiếm còn chưa chạm đến nó thì nó đã phóng đến gần từ lâu.
“Phụt---------!”
Giáp linh khí hộ thể trực tiếp bị xuyên qua đâm rách, sau đó hung hăng dừng ngay trước con ngươi mắt trái của tên đệ tử Mộc Sùng Tông kia
Người kia ngay lập tức toát mồ hôi lạnh, động tác vung kiếm cũng nhất thời ngưng lại, không dám làm thêm hành động gì.
Hỏa Châm kì dị ngay trước mắt tản ra làn khói độc đỏ sậm nhè nhẹ, có một mùi cực kỳ nguy hiểm.
Hắn ta hiểu rằng nếu bây giờ bản thân dám có nửa điểm mờ ám nào, hỏa châm kia tuyệt đối có thể châm nát đầu hắn ta trong nháy mắt!
“Hỏa…Hỏa Tinh ư?!”
Nhìn thấy thế, năm tên đệ tử của Hỏa Vân Tông nhất thời kinh ngạc hô lên thành tiếng.
Bọn họ là người tu luyện thể võ học hỏa hệ, hiển nhiên là rất tinh tường đối với dao động năng lượng của Hỏa Tinh.
Cảm nhận được năng lượng của Viêm Độc Hỏa Châm, bọn họ ngay lập tức liền nhận ra ngay.
“Hỏa Tinh này chẳng lẽ là của hắn ta sao?!”
Nghe thấy vậy mọi người đều giật mình, ánh mắt phóng đến Lâm Lăng, vô cùng kinh ngạc suy đoán.
Nếu như người này ngưng luyện được Hỏa Tinh, vậy thì hoàn toàn có thể công kích được chủ thể Đằng Mạn hút máu.
Nhớ tới lời nói vừa rồi của Lâm Lăng, bọn họ không nhịn được hít một hơi.
Nhìn sự ngờ vực mơ hồ trong ánh mắt của mọi người, tâm trí Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt Viêm Độc Hỏa Châm quay lại lướt vào bên trong cơ thể Lâm Lăng.
“Còn dám có suy nghĩ không an phận thì ta cũng không ngại đâm chết ngươi đâu.”
Ánh mắt Lâm Lăng nhìn lướt qua tên đệ tử Mộc Sùng Tông kia, giọng nói lạnh như băng, mang theo sát ý không hề che giấu.
Hạch Tinh Huyết quả nhiên là của hắn!
Nhìn thấy một màn này, đám người Hoa Phong không hề có chút nghi ngờ nữa.
Cái tên đệ tử Mộc Sùng Tông kia, sắc mặt trắng bệch lùi lại sau mấy bước, phía sau lưng cũng đã đổ mồ hôi ướt nhẹp.
Vù--------!