*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chấn động trong lòng lúc này quả thực không còn lời nào để hình dung!
“Ngươi nói ngoài con người ra còn có tộc Hỏa Phượng và tộc người thú cùng tồn tại sao?!”
Lâm Lăng hít sâu một hơi, khó có thể tin nổi mà hỏi lần nữa.
“Không sai.”
Thanh niên áo trắng cảm thấy điều này là rất đỗi bình thường rồi, ánh mắt bắt đầu hơi kỳ lạ nhìn chằm chằm Lâm Lăng.
Bây giờ có thể chắc chắn, người trước mắt này tuyệt đối đã bị thương ở đầu rồi.
Trong nháy mắt, tư duy trong đầu Lâm Lăng chợt cảm thấy trời đất như xoay chuyển, nhất thời không thể tiêu hóa nổi.
Bởi vì cách hiểu biết của thanh niên áo trắng này về địa lý hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn đối với đại lục Thương Khung trước giờ.
Lẽ nào….
Trong thoáng chốc, trái tim Lâm Lăng dâng lên một suy nghĩ khó có thể chấp nhận được.
Ta lại chuyển kiếp rồi sao?! Hơn nữa còn là thời viễn cổ hàng vạn năm trước?!!!
Nghĩ vậy, cả người Lâm Lăng trong nháy mắt như bị sét đánh, thất thần sững người tại chỗ. Hiển nhiên không dự liệu được cái không gian trong động tối kia lại có thể đưa mình về thời kì viễn cổ vạn năm trước!
Tình hình này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
“Vị tông hữu này, xin hỏi Phong Linh Tông là ở chỗ nào?”
Lúc đó, giọng nói của thanh niên áo trắng cắt đứt những suy nghĩ phức tạp của Lâm Lăng.
“Nhìn đồ đằng huy chương trên y phục điện tông của ngươi có chút giống với Phong Linh Các của Cửu Huyền Tông chúng ta đó.”
Ánh mắt của hắn bình tĩnh nhìn Lâm Lăng, chứa vài phần hoài nghi.
Cửu Huyền Tông sao?
Nghe thấy những lời của thanh niên áo trắng kia, Lâm Lăng nhất thời rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ là tên gọi của Cửu Đại Điện Tông trước kia lúc chưa phân biệt hệ thống thế lực sao?!
Trong đầu nghĩ lại, ánh mắt của hắn cổ quái nhìn về phía thanh niên áo trắng.
Hắn nhớ vừa nãy người này giới thiệu tên mình là Vệ Quý Nguyên.
Nói cách khác, người thanh niên này chính là hình dạng khi còn trẻ của vị Chấp Sự Trưởng ‘Vệ Quý Nguyên’ kia!
Sau đó, Lâm Lăng nghĩ lại, nhớ tới cái tên ‘Lâm Thiên’ của mình, nhất thời không nhịn được thở một hơi thật sâu.
Thì ra Lâm Thiên mà Chấp Sự Trưởng nói chính là mình!
Ta chính là cái người Lâm Thiên vạn năm trước kia?!