*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc lang thang, tiếng đàn cách đó không xa khiến cho Lâm Lăng chú ý. Dường như âm thanh phát ra từ một quán rượu ở góc phố.
Nghe đàn uống rượu cũng khá hay. Lâm Lăng nghĩ có lẽ giờ phút này hắn cần uống vài chén rượu để giải sầu.
Lâm Lăng lập tức đi vào quán rượu.
Nhìn xung quanh, hắn thấy toàn bộ sảnh lớn bên trong quán hầu như không còn chỗ trống. Bên trong sảnh lớn có một cái bục nhỏ cao khoảng hơn nửa mét. Ở đó có một nữ tử mặc đồ trắng đang ngồi chơi đàn.
Đôi bàn tay ngọc của nàng ta khẽ đưa lên, ngón tay gảy qua lại trên dây đàn. Tiếng đàn trong trẻo du dương và tuyệt diệu khiến cho người ta có cảm giác như đang uống rượu tiên, hương thơm say đắm lòng người. Ánh mắt Lâm Lăng nhìn về phía nữ tử đang chơi đàn, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong veo, khí chất tươi tắn tự nhiên toát ra từ bên trong giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Đa số khách trong quán rượu đều là đàn ông, tất cả đều nhìn mỹ nữ đánh đàn với vẻ say đắm. Người đẹp cùng tiếng đàn tuyệt diệu, chẳng trách quán rượu này lại thu hút nhiều khách đến thế.
“Vị khách quan này, thật xin lỗi, không còn chỗ nữa ạ.”
Lúc này, có một tiểu nhị của quán rượu tiến lên mỉm cười xin lỗi.
Lâm Lăng đảo mắt một vòng, hắn thấy nơi gần với bục nhất còn một chỗ trống. Nhìn cách sắp xếp này, rõ ràng là dành cho tầng lớp thượng lưu.
“Không phải chỗ kia còn ghế hay sao.” Lâm Lăng nói.
“Chỗ đó là vị trí độc quyền của Hoàng Tinh Nghị ở trong quán.”
Tiểu nhị lo lắng sẽ đắc tội với khách nên đứng bên cạnh nhỏ giọng nói với Lâm Lăng: “Thân phận của hắn ta cũng không đơn giản, hắn ta chính là đệ tử trưởng của Hỏa Vân Các.”
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Lăng lạnh lùng.
Đệ tử trưởng?
Trước đây khi còn ở Hắc Ám Điện Tông, ngay cả đại trưởng lão mà hắn còn dám giết, huống chi chỉ là một đệ tử trưởng thì có là gì.
Thân phận như vậy không hề có bất cứ sự uy hiếp nào đối với Lâm Lăng.
“Hắn ta đã đặt chỗ kia chưa?”
Lâm Lăng lạnh nhạt hỏi.
“Chưa ạ.”
Tiểu nhị của quán rượu lắc đầu, trong lòng hắn ta cảm thấy không ổn.
“Nếu như chưa có ai đặt trước là được rồi.”
Đúng như hắn ta đoán, hắn ta vừa dứt lời thì đã thấy Lâm Lăng đi thẳng tới bàn rượu.
Lúc này, tiểu nhị vội đi nói chuyện này với chưởng quầy. Hắn ta chỉ là một người bình thường nên không dám hỗn với đám người võ tu này.
“Hửm? Ngươi đã nói cho hắn ta về thân phận của Hoàng Tinh Nghị, vậy mà hắn ta không có phản ứng gì ư?”
Chưởng quầy là một người đàn ông trung niên mập mạp, ông ta hơi giật mình khi nghe tiểu nhị nói.
Ông ta nhìn về phía Lâm Lăng đang ngồi sẵn ở chỗ bàn rượu, ánh mắt ông ta chợt lóe. Đột nhiên ông ta từ bỏ ý định muốn đuổi khách đi. Ngay cả đệ tử trưởng của Hảo Vân tông mà cũng không sợ, xem ra lai lịch của người này cũng không tầm thường. Nếu như vì muốn lấy lòng Hoàng Tinh Nghị mà lại đi đắc tội với người rất có thể có thế lực lớn mạnh hơn thì e rằng ông ta sẽ mất nhiều hơn được.
“Trước tiên cứ kệ đã, chúng ta cứ phục vụ như bình thường.”
Sau khi cân nhắc trong lòng, chưởng quầy đưa ra quyết định.
“Vâng.”
Tiểu nhị vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng đi về phía Lâm Lăng và lễ phép phục vụ.
Sau khi chọn bừa mấy món ăn nhẹ, Lâm Lăng vừa ngồi uống rượu vừa thưởng thức mỹ nữ đánh đàn.
Các thực khách xung quanh thỉnh thoảng lại nhìn về phía hắn. Dường như bọn họ thấy rất kinh ngạc khi Lâm Lăng chiếm vị trí này.
Ai ai cũng biết Hoàng Tinh Nghị không chỉ là người rất có thiên phú mà hắn ta còn là một người phong lưu phóng khoáng. Gần đây, vì để theo đuổi nữ tử đánh đàn này mà hắn ta thường xuyên tới đây uống rượu nghe đàn, hơn nữa lần nào hắn ta cũng ngồi vị trí gần nhất.
Vì thân phận và địa vị của hắn ta nên mọi người cố gắng né tránh hắn ta càng xa càng tốt.
Tuy nhiên đêm nay lại có một tên mù dám ngồi uống rượu ở chỗ đó.
“Các ngươi có biết lai lịch của hắn ta không?”
“Ta cũng không rõ nhưng nhìn cách ăn mặc, chắc hẳn là võ tu tới tham gia kỳ sát hạch tuyển sinh.”
“Mới đến mà đã đắc tội với đệ tử trưởng của Hỏa Vân các, xem ra sẽ gặp phải tai ương đây.”