Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 885: Chẳng lẽ một ngày nào đó, ta thực sự sẽ chết sao?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng phương thức thiết lập Thánh Tử có vẻ hơi qua loa nhưng quy tắc tông môn do sư tổ đặt ra, làm gì có ai dám lên tiếng phản đối? Hơn nữa, chiếc chuông đó cũng không phải là một vật bình thường nên nếu như không sở hữu một sức mạnh cường đại thì sẽ không thể đánh vỡ nó được.
Cả chín vị điện chủ và các chủ đều nhìn Lâm Lăng, bọn họ cũng coi như đều công nhận năng lực của hắn.
“Thánh…Thánh Tử?”
Lời vừa nói ra, toàn bộ võ giả trẻ tuổi đều sững sờ.
Bọn họ không thể tin nổi. Hiển nhiên bọn họ không ngờ rằng chỉ đánh vỡ một cái chuông thôi mà cũng có thể được phong là Thánh Tử.
Chuyện tốt đột ngột xảy ra khiến cho người ta phải bất ngờ!
“Sao thằng nhãi này đột nhiên biến thành Thánh Tử, sao có thể…”
HoàngTinh Nghị trợn tròn hai mắt, hắn ta đứng sững ở đó không biết làm sao.
Nếu như vừa rồi với thân phận là đệ tử trưởng của Hỏa Vân các thì hắn ta có lẽ còn có tư cách chất vấn sự tự tin của Lâm Lăng. Tuy nhiên hiện tại vị trí Thánh Tử là do chính chưởng giáo đại nhân tự thụ phong, hơn nữa cả chín vị điện chủ và các chủ đều tán thành. Hắn ta làm gì dám lên tiếng nữa.
“Trở thành Thánh Tử, xem ra Lâm Thiên thời viễn cổ lại chính là mình…”
Trong lòng Lâm Lăng chùng xuống, lúc này hắn không hề cảm thấy hưng phấn chút nào.
Vốn dĩ hắn cho rằng Lâm Thiên là một người khác, hơn nữa còn là người xuyên qua nhờ có hệ thống y như mình. Không ngờ người đó lại chính là hắn.
Lâm Lăng nhớ rất rõ chấp sự trưởng Vệ Quý Nguyên từng nói rằng trước khi chết, Lâm Thiên đã để lại một câu dặn dò đặc biệt.
“Không được dựa dẫm quá mức vào hệ thống, nhất định phải tự vươn lên bằng chính sức của mình.”
Chẳng lẽ một ngày nào đó, ta thực sự sẽ chết sao?
Trong lúc suy nghĩ, trong lòng Lâm Lăng cảm thấy rất phức tạp. Hắn hoàn toàn không có chút tin tức nào về lịch sử. Nếu như biết sớm thì có lẽ lúc đó hắn nên hỏi chấp sự trưởng nhiều hơn về ‘Lâm Thiên’, ít ra còn có sự đề phòng cho tương lai.
Tuy nhiên hiện tại hắn chỉ có thể kiên trì đi từng bước một.
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Lăng không khỏi thở dài.
Ở thời viễn cổ, hắn cảm thấy mình chẳng có chút ưu thế nào, trái lại hắn cảm thấy mình như đang đi trên lớp băng mỏng…
Trên quảng trường, cho dù là cao tầng của Cửu Huyền Tông, hoặc là nhóm tuấn kiệt trẻ tuổi tiến đến sát hạch, hầu như tất cả ánh mắt đều ngắm về hướng Lâm Lăng.
Thánh Tử tông môn tương đương với thân phận Thái Tử vương triều thế tục, địa vị cực kỳ to lớn. Mà ở tông môn thì chính là người thừa kế làm tông chủ đời kế tiếp, các đệ tử thế hệ trẻ tuổi đều nằm dưới sự quản lý của Thánh Tử.
Lúc này Lâm Lăng hoàn toàn trở thành tiêu điểm ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.