Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 972: Thánh Linh Đan cửu phẩm!




Dưới ánh nhìn chăm chú chấn động của mọi người, hai người hung hăng đánh va chạm vào nhau ở giữa không trung, sau đó cùng ngã xuống mặt đất.
Nhìn bọn họ phun máu tươi thì hiển nhiên đều bị thương không nhẹ, không thể đánh được nữa.
Cuộc chiến của hai bên lại kết thúc cùng một thời khắc, không chênh lệch chút nào!
Nhìn tình cảnh này, giữa sân lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô vang dội.
“Đáng đánh!”
“Các ngươi quá bảnh!!”
Đệ tử trong tông, dù là nam hay nữ, cả đám đều gân cổ lên điên cuồng hò hét. Cuộc chiến đánh bại kẻ địch ngoại tông này càng làm trong lòng bọn họ cảm thấy phấn chấn, cảm xúc sôi trào.
Đặc biệt là biểu hiện của Trần Tấn hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của đa số mọi người. Ai mà biết được người đệ tử mới của tông môn còn chưa biết tên tuổi này lại đánh bại thiên tài đứng đầu trong thế hệ trẻ của Thiên Kiếm Tông.
“Nhị vị tông chủ, đa tạ.”
Hậu Thiên Thành không chút che giấu ý cười trên khóe miệng.
Ông ta chắp tay ôm quyền với Lỗ Minh Hiên cùng Khổng Phụ, tươi cười đầy mặt mà nói: “Dựa theo ước hẹn trước đó, vị trí tham gia Chủng Tộc Thiên Tư Bảng lần này đều thuộc về Cửu Huyền Tông chúng ta.”
Lúc này, sắc mặt hai tông chủ đã khó coi tới cực điểm. Tiếng hoan hô vang dội trong sân chói tai như cắt qua pha lê, không ngừng đánh sâu vào màng tai bọn họ.
“Hy vọng đến lúc đó, Cửu Huyền Tông các ngươi đừng làm mất mặt Nhân tộc chúng ta!” Bọn họ lạnh lùng hừ một tiếng, hai người dẫn theo tiểu bối của mình, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Nhị vị tông chủ, không tiễn.” Hậu Thiên Thành cười to, cảm giác kích động dào dạt đến cực điểm.
Trong tông môn đột nhiên xuất hiện hai kỳ tài võ đạo, cũng tranh giành được hai vị trí tham gia Chủng Tộc Thiên Tư Bảng, ông ta là chưởng giáo một tông, hiển nhiên cực kỳ hưng phấn về chuyện đáng ăn mừng này.
Thậm chí cảm xúc này còn làm xoa dịu nổi đâu mất đồ đệ.
Trong quảng trường, Lâm Lăng và Trần Tấn liếc nhau, cảm giác thắng lợi khiến khóe miệng hai người đều không tự chủ được mà nâng lên chút ý cười.
“Đáng chết, ta cười với hắn làm gì!” Trần Tấn tỉnh táo lại, trực tiếp thu ánh mắt lại, âm thầm hừ lạnh một tiếng.
“Trần Tấn ca ca, ngươi thật lợi hại.”
Mãi đến khi Trần Hân giống như một con hỉ tước nhào tiến, lạnh lẽo trong lòng hắn ta mới tan rã.
Lâm Lăng dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá Trần Tấn một lúc, cứ cảm giác hình như đã từng quen biết người này, nhưng không biết cảm giác này từ đâu mà đến.
“Hôm nay các ngươi làm vẻ vang cho tông môn, bổn tọa thật vui mừng.” Hậu Thiên Thành vui vẻ nhìn Lâm Lăng và Trần Tấn, cười nói: “Ta ban cho mỗi người một viên Thánh Linh Đan cửu phẩm và mười vạn điểm cống hiến của tông môn.”
Nghe thấy lời này, đám người giữa sân lập tức vang lên một loạt tiếng xuýt xoa.
Thánh Linh Đan cửu phẩm!
Mười vạn điểm cống hiến của tông môn!!
Dù là loại nào, cũng là tài nguyên rất lớn, chỉ là Thánh Linh Đan cửu phẩm kia thôi đã khiến người ta kinh sợ ước ao không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.