*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy lời này, khuôn mặt ngăm đen của binh lính tộc Hạt Tử lập tức dâng lên một tia lạnh lẽo dữ tợn.
“Nhân loại đáng chết, nhịn ngươi trước một hồi, chờ đến sân giác thú rồi thì xem ông đây trừng trị ngươi như thế nào!”
Gã ác độc mắng trong lòng, nhưng vì có thể kiếm khoản thu nhập thêm, chỉ có thể cố nén tức giận, phối hợp bước chân của Lâm Lăng.
“Tới rồi!” Một lát sau, rốt cuộc binh lính tộc Hạt Tử cũng dẫn Lâm Lăng tới nơi.
Lâm Lăng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy kiến trúc sân giác thú cực kỳ quái dị. Bốn phía bị tường bao vây, giống như một kiến trúc hình trụ thật lớn.
Trên tường đá có cắm những cái gai sắt màu đen chi chít, thậm chí có treo không ít xác chết, nhìn cực kỳ dữ tợn khủng bố, mang đến cho người ta cảm giác thật áp lực.
“Trong tình huống bình thường, nhân loại không có tư cách đi vào từ cửa chính, nhưng nhìn thấy ngươi thuận mắt nên ta dẫn ngươi đi vào.” Binh lính tộc Hạt Tử nói có vẻ rất dễ nghe, thật ra chỉ vì lười dẫn Lâm Lăng đi vòng bước vào từ cửa sau mà thôi.
“Cảm ơn.”
Lâm Lăng cười khẽ, không chút kiêng kỵ mà theo sát đối phương, lập tức đi vào cánh cửa đen nhánh giống như cái mồm dã thú kia.
Trong cửa sắt là một thông đạo thật dài, hết sức tối tăm, trong thông đạo im ắng đó, tiếng bước chân của Lâm Lăng và binh lính tộc Hạt Tử vang lên bên tai rất rõ ràng.
“Lang Vương, có thể ra tay.” Nhìn thấy trong thông đạo không có người khác, Lâm Lăng thản nhiên lên tiếng.
“Ngươi nói cái gì?”
Nghe thấy lời này, binh lính tộc Hạt Tử đi ở phía trước không khỏi nghi ngờ quay đầu, nhíu mày nhìn về phía Lâm Lăng.
Chỉ thấy khóe môi hắn nâng lên một ý cười làm người ta không rét mà run.
Xẹt ——!
Không đợi gã suy tư hàm ý trong lời nói đó, một tia sáng đen đột nhiên lao vọt tới. Đồng tử trong mắt binh lính tộc Hạt Tử đột nhiên co rút lại, lập tức sợ tới mức liên tục lui về phía sau, cái đuôi gai sau lưng cũng nhanh chóng quất ra.
Nhưng tốc độ ngăn cản của gã lại kém xa Lang Vương.
Xẹt!
Đao Chi vung lên, cái đuôi bò cạp kia lập tức đứt gãy, cả đầu binh lính tộc Hạt Tử cũng bị cắt thành hai mảnh!
Máu tươi đỏ rực và bộ não trực tiếp bắn tung toé ra ngoài. Nhưng rất nhanh, một ngọn lửa đen âm u lạnh lẽo tràn ngập ra, thi thể chưa ngã xuống đất đã trực tiếp bị cắn nuốt biến mất.
Máu tươi và óc bắn trên mặt đất cũng bị rửa sạch.
“Quên mất vận dụng Sưu Hồn Thuật, đành vậy...”
Ánh mắt Lâm Lăng tập trung nhìn lại, rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì, chợt âm thầm lắc đầu.