Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 107: Bản thân của kiếm vốn dĩ rất kiêu ngạo




Đôi mắt bình tĩnh nhìn Vương Đạo Khánh.
Cơ thể chuyển động!
Tô Minh như một tia chớp được bao quanh bởi ánh sáng.
Anh như làm ảo thuật mà biến ra một thanh trọng kiếm trong tay.
Kiếm dài một mét.
Gần mũi kiếm xuất hiện màu đỏ máu chói mắt.
Gần chuôi kiếm được bao quanh bởi sắc tím nồng đậm.
Trên thâm kiếm còn có hai chữ “Xích ảnh” được khắc theo thể triện lối tượng hình cổ.
Tô Minh nắm chặt kiếm trong tay, lúc này cả người anh như mờ đi, chỉ có kiếm Xích Ảnh đang chuyển động.
Rõ ràng là nhân kiếm hợp nhất.
Mà trong lúc Tô Minh vung kiếm lên có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm ý vốn đang bao vây toàn đại sảnh của Vương Đạo Khánh như thể bị phá vỡ, vang lên âm thanh rền rĩ, co rụt lại rồi biến mất.
“Cái gì?’, Vương Đạo Khánh vốn mang bộ dáng cao nhân đắc đạo, giờ phút này mặt lại biến sắc, ông ta cảm nhận được luồng hơi thở nguy hiểm.
Càng khiến ông ta ngạc nhiên và sợ hãi hơn cả là, kiếm ý của ông ta bất ngờ sinh ra cảm giác khiếp sợ.
Bình thường mà nói, kiếm ý đều luôn tiến về phía trước.
Hơn nữa, bản thân của kiếm vốn dĩ rất kiêu ngạo.
Trừ phi… trong đầu Vương Đạo Khánh bỗng bật ra một suy đoán: người thanh niên này cũng đã lĩnh ngộ được kiếm ý, thậm chí, cấp kiếm ý của anh ta còn cao hơn cả của mình.
Ý cảnh từ tầng thấp đến tầng cao được chia thành các cấp: Nhập vi, Linh động, Thăng hoa, Đại thành, Viên mãn v.v…
Kiếm ý của Vương Đạo Khánh hiện tại chỉ đang ở Nhập vi sơ kỳ, thuộc tầng thấp nhất của kiếm ý.
“Sao có thể như vậy?”, tim của Vương Đạo Khánh đã muốn ngừng đập, không dám tin vào mắt mình.
Kiếm ý là sự tồn tại khiến ông ta đắc ý nhất, đừng nói là ở giới thế tục, cho dù là ở Huyền Linh Sơn cũng rất ít gặp được, mà đối phương cũng biết? Hơn nữa, đối phương còn trẻ như vậy?
Vương Đạo Khánh không tin, không dám tin.
Nhưng, một giây sau, không cho phép ông ta không tin nữa rồi!
Đột nhiên xung quanh người Tô Minh toả ra một làn khí tức bồng bềnh…
Kiếm ý.
Thực sự là kiếm ý.
Mà luồng kiếm ý này có cấp độ cao hơn hẳn của ông ta, hơn nữa lờ mờ còn sắp hoá hình.
Khi Vương Đạo Thành phóng thích kiếm ý chỉ có thể bao chùm được khu vực xung quanh, mặc dù nhìn thì diện tích khá lớn nhưng trên thực tế lại rất phân tán, không thể khống chế một cách tinh chuẩn được.
Mà kiếm ý trên người Tô Minh lại như thể có linh hồn, nhưng Tô Minh vẫn có thể kiểm soát một cách chuẩn xác.
Kiếm ý trên người Tô Minh giống như một viên đạn, xuyên qua không khí, xuyên qua không gian, khoá chặt lấy cơ thể mình.
Vương Đạo Khánh cảm thấy rét lạnh khắp toàn thân.
Đến cả thanh kiếm dài giấu trong ống tay áo rộng thùng thình cũng đang run rẩy.
Hơi thở tử vong càng lúc càng đậm.
Tô Minh cũng đứng ở trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.