Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 146: Đúng là không dễ dàng!  




Tất nhiên, tiếng chuông vang lên từ một đến mấy chục tiếng thậm chí là mấy trăm tiếng thì đòn tấn công tất nhiên cũng từ một đường biến thành mấy chục, thậm chí là hàng trăm.
Đúng là không dễ dàng!
Nhìn lại đám người Lam Trung, kẻ nào kẻ nấy đều với sắc mặt tái nhợt, thân người lắc lư, chân khí trong cơ thể bị hút hết, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nếu như không nhờ ý chí kiên cường thì chỉ e họ đã ngất đi từ lâu rồi…
“Rắc, rắc!”, phòng lớn của biệt thự đã bị đổ nát tan tành.
Đám người Lam Lâm, Công Tôn Thần đứng ở bên ngoài lại lùi về sau. Họ không lùi về sau cũng không được, bởi vì họ không thể cản được âm thanh điên cuồng của chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.
Không khí bắt đầu nóng lên và sục sôi.
Những đòn tấn công sóng âm bao trùm trời đất khóa chặt Tô Minh, bao vây anh 360 độ, không cho anh một kẽ hở để né tránh.
Không gian ở phía trước Tô Minh cũng đang rung lắc, sóng âm đó sắc bén như dao chém ngang không khí rồi lao tới phía anh.
“Lần này thì chết chắc rồi chứ?”, Lam Lại rống lên, đột nhiên răng rụng rơi xuống đất. Bởi vì ban nãy quá căng thẳng, quá kích động nên ông ta đã cắn gãy răng của mình.
“Uy lực như thế cũng được đấy! Tiếc là vẫn chưa đủ”, cùng lúc đó, Tô Minh ngước mắt lên, trên khuôn mặt điềm tĩnh toát lên thần sắc khó hiểu.
Lời nói vừa dứt thì anh nắm chặt Xích Ảnh kiếm trong tay.
Trong nháy mắt, Tô Minh dường như không còn là người mà là một thanh kiếm.
Dường như khí tức của anh hóa thành vũ khí sắc bén nhất giữa trời đất, nhìn vào sẽ cảm thấy đau.
“Vèo, vèo, vèo…”, Tô Minh xoay cánh tay, tốc độ xoay khiến người bình thường khó có thể nhìn ra.
Còn khi Tô Minh vung Xích Ảnh kiếm lên thì tàn ảnh dao động không ngừng. Từ xa nhìn lại dường như có hàng triệu thanh kiếm dài vây xung quanh anh, tạo thành không gian ánh kiếm.
Xích Ảnh kiếm cũng không phải múa bừa mà cực kỳ chuẩn xác. Dường như mỗi vị trí nó lướt qua thì sẽ có một luồng sóng âm mà chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng phát ra bị chém đứt.
Thanh kiếm trong tay Tô Minh như có linh hồn, trong không gian có vô số những động tác đâm, chém, chặt, móc….
Mỗi động tác đều liên quan với nhau. Tô Minh một mình một kiếm tạm thành người múa kiếm giữa trời đất, mỗi đường kiếm đều chuẩn xác, sắc bén.
Ngay cả đám Lam Trung lúc này là đối thủ sinh tử mà nhìn Tô Minh múa kiếm cũng đờ cả người ra, chứ đừng nói đến đám người Lam Lâm và Lam Lại đang ở bên ngoài.
Còn Lam Tuyết nhìn thấy vậy mà đôi mắt sáng ngời. Ba năm nay, đôi mắt đẹp lúc nào cũng ảm đạm, nhưng lúc này lại sáng đến hút hồn, đẹp không tả xiết.
Lam Tuyết nhìn mà bật khóc. Đó là giọt nước mắt của sự tự hào, sự kích động và phấn khích. Cô không lau nước mắt, mà thấp giọng nói: “Đây là người đàn ông của mình”.
Không bao lâu sau, Tô Minh dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.