Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 187: Không thể phản bác.  




“Cơ Khâm đáng ghét”, Diệp Mộ Cẩn lầm bầm.
Mặc dù Cơ Khâm nói có lý nhưng cô ta chỉ bênh vực người bên mình, Tô Minh là người đàn ông của cô ta, ai dám làm tổn hại đến lợi ích của anh thì chính là kẻ thù của cô ta.
Trong lúc đó, Diệp Mộ Cẩn lại nhìn Tô Minh: “Tô Minh, rốt cuộc anh đã nói gì với Tiêu Nhược Dư? Cô ta thế mà thà bỏ qua hàn thiết nặng, nửa tấm bản đồ linh mạch… cũng phải giúp anh, thật kỳ lạ. Tô Minh, đừng nói là anh hy sinh nhan sắc của mình đấy nhé”.
Tô Minh cạn lời.
Đúng lúc này.
“Cậu chủ nhà họ Cơ ở Đế Thành quả nhiên hơn người, nói rất có lý”, Tiêu Nhược Dư cười nói.
Công Tôn Thần nhất thời trở nên hưng phấn.
Lẽ nào Tiêu Nhược Dư bởi vì áp lực mà đổi ý?
Công Tôn Thần nắm chặt tay, nín thở, vô cùng căng thẳng!
“Cô Tiêu quá khen rồi, tôi chỉ đang nói về việc đấu giá, không nhắm vào cô, mong cô đừng trách”, Cơ Khâm lịch sự đáp.
Tiêu Nhược Dư đắc ý cười: “Nếu tôi nói chủ nhân của cây nhân sâm này chính là tôi thì sao?”
Cái gì?
Tiêu Nhược Dư ra át chủ bài rồi.
Đậu má.
Ngay cả Cơ Khâm cũng ngây ra… Nếu chủ nhân của cây nhâm sâm này là Tiêu Nhược Dư thì còn có thể nói gì được nữa? Cô ta cho không Tô Minh cây nhân sâm này cũng là chuyện của cô ta, người khác không có tư cách xen vào.
“Để cô Tiêu chê cười rồi”, vẻ mặt Cơ Khâm hơi thay đổi, nói.
“Tôi từ trước đến nay đều không nói đùa”, Tiêu Nhược Dư cười khẩy.
Cơ Khâm nghẹn lời, không thể phản bác.
Vẻ mặt Công Tôn Thần đã trở nên trắng bệch.
Hy vọng và mong chờ vừa dâng lên đã bị dập tắt, cả người hắn ngơ ngẩn, thật sự không chịu nổi đả kích thế này.
“Tôi là chủ nhân hội đấu giá, cũng là chủ nhân của cây nhân sâm, tôi đã phán định cậu Tô ra giá cao hơn, có gì không được? Nếu mọi người có ai không tin thì hoan nghênh đến xác minh xem liệu tôi có phải là chủ nhân của cây nhân sâm cùng hội đấu giá hay không”, Tiêu Nhược Dư dứt khoát nói.
Cả hội trường đấu giá đều rơi vào im lặng.
Trong mắt Cơ Khâm lộ ra vẻ nham hiểm.
Lý do hắn ta đối đầu với Tô Minh là vì cảm thấy anh uy hiếp đến hắn ta, anh có được nhân sâm nghìn năm thì sẽ như hổ thêm cánh, mà Công Tôn Thần thì chỉ là một tên gà, có thể làm gì được? Nhưng không ngờ rằng…: “Rốt cuộc tên rác rưởi hèn hạ đấy đã thuyết phục Tiêu Nhược Dư bằng cách nào?”, Thẩm Tịch tự lẩm bẩm, giọng nói tràn ngập sát ý, đố kỵ cùng oán hận.
“Cậu chủ, có lẽ cũng là một chuyện tốt. Lúc trước cậu cũng đã nói sau khi hội đấu giá kết thúc thì muốn tên nhãi đó chết, nếu vậy thì khi đó nhân sâm ngàn năm sẽ thuộc về cậu chủ rồi”, Thẩm Hạc nói khẽ, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
“Haha… Đúng vậy”, mắt Thẩm Tịch sáng lên, sau đó trở nên bình tĩnh: “Ông Hạc, ông tra rõ thân phận, chỗ dựa của tên rác rưởi đó cho tôi chưa?”
Thật cho rằng Thẩm Tịch chỉ là tên công tử bột chắc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.