Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 232: Tôi phải giết anh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Minh suýt nữa không phải là đối thủ của cô ta. Cũng may anh có kinh nghiệm chiến đấu, trải qua một phen khổ chiến thì cuối cùng anh cũng đã hạ gục được cô ta, sau đó dạy cho một bài học rồi mới rời đi.
Hừm…
Dạy dỗ kiểu gì? Sau khi bắt được cô ta thì anh đã tát vào mông cô ta mấy cái.
Tô Minh cứ tưởng chuyện này đã qua rồi nhưng nào ngờ… Cách nửa năm lại gặp lại? Còn gặp ở Đế Thành nữa.
Đúng là có duyên thật!
“Cô gái! Cô là ai? Tôi đâu có quen cô”, Tô Minh thấy Hứa Như Ý đã nhận ra mình nên tất nhiên anh sẽ không thừa nhận.
“Bớt giả bộ đi! Anh có hóa thành tro thì tôi vẫn nhận ra anh”, Hứa Như Ý quát lớn, khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ ửng.
Cô ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai lúc đó Tô Minh đã tát sưng mông cô ta lên.
Cô ta cũng sẽ không nói cho bất cứ ai là sau chuyện đó cô ta đã mấy đêm liền mơ gặp phải Tô Minh và thậm chí cả cảnh tượng bị anh bắt nạt nữa.
Nửa năm nay cô ta chưa từng từ bỏ việc tìm anh nhưng luôn không có tin tức gì cả.
“Cô Hứa! Cô quen thằng ranh đó sao? Hắn là kẻ thù của cô sao?”, Công Tôn Thần ngây người ra, hoàn toàn không thể ngờ được, vì vậy lúc này trong lòng hắn thấy may mắn.
May là Hứa Như Ý quen biết Tô Minh nhưng hình như là kẻ thù. Nếu là bạn thì hôm nay hắn chết chắc rồi.
“Tôi bảo anh câm miệng cơ mà, anh nghe rõ chưa?”, Hứa Như Ý lạnh lùng quát: “Đồ vô dụng”.
Công Tôn Thần vội cúi đầu, trong lòng dấy lên lửa giận nhưng không dám để lộ ra.
“Đồ khốn! Tôi phải giết anh”, một lát sau Hứa Như Ý từ trong túi áo rút ra cây kiếm ngắn, lưỡi kiếm sắc bén sáng quắc. Cô ta cứ như con bươm bướm bổ nhào về phía Tô Minh.
Không hổ là cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ, bước chân cũng nhanh khác thường. Nhỏ tuổi mà đã có thực lực đáng sợ như này sao? Đến cả Diệp Mộ Cẩn, Diệp Phù và Chu Khánh Di đều ngây người kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.