Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2659: Điều này cũng dễ hiểu thôi.  




Cứ tát này nhìn qua không khác gì một cái tát bình thường, mà cũng đúng như vậy, ít ra trong cái tát này không chứa các loại Tiên Nguyên, Kiếm Nguyên, pháp tắc..., chỉ đơn giản là một cái tát bình thường, nhưng nó lại rất nhanh, nó mạnh mẽ va vào thanh kiếm của Vưu Minh Nhi, âm thanh phát ra rất vang, rất chói tai, lại còn... lại còn... lài còn...
Chỉ trong lần chạm nhau đầu tiên, chỉ trong nháy mắt, kiếm của Vưu Minh Nhi đã vỡ vụn!
Nó đã bị một cú tát đánh gãy.
Thật đáng sợ.
Điên rồ đến mức đáng sợ.
Vưu Minh Nhi thực sự thấy tuyệt vọng, đôi mắt cô ta tràn đầy kinh hãi!
“Chát...”
Cái tát này cuối cùng đã vả lên mặt của Vưu Minh Nhi.
Cô ta ngay lập tức phun ra một một ngụm máu tươi.
Răng nanh cũng rơi ra ngoài.
Nửa khuôn mặt của Vưu Minh Nhi đã bị tàn phá, máu chảy đầm đìa, trông vô cùng thê thảm.
Thân thể của Vưu Minh Nhi giống như một viên đạn bay về phía không gian thực tế ảo, ra xa cả mấy chục nghìn mét mới rơi xuống, lúc ấy cô ta đã thoi thóp.
Dường như cô ta chỉ còn lại một hơi thở, mà còn là do Vưu Minh Nhi dùng nghị lực và ý chí cực lớn mới giữ được tỉnh táo trên suốt quãng đường bị văng ngược, hơn nữa cô ta phải hao hết sức lực mới lấy được đan dược ra để uống mới miễn cưỡng giữ lại một hơi thở, nói cách khác, một cái tát này có thể đưa cô ta về nơi suối vàng.
Xung quanh thật yên tĩnh!
Vô cùng yên tĩnh.
Không nói nên lời.
Nếu như đây chỉ là một trận chiến đơn giản thì cho dù một bên có bị đánh mà không thể đánh trả được thì cũng không thể xảy ra việc hoang đường như vậy được.
Loại chấn động đến mức câm lặng, nguyên nhân lớn nhất khiến cho não của mọi người đều trống rỗng chính là cách chiến đấu của Tô Minh, giống như rồng, như voi giẫm nát một con kiến vậy, cái loại dễ như trở bàn tay mà nghiền ép kẻ khác này mang một vẻ đẹp đầy bạo lực.
Chỉ nói bị đánh nhừ tử thì không đủ để hình dung một phần mười cảnh tượng này.
Hơn thế nữa, thực lực của Tô Minh chính là cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát tầng thứ bảy, vả lại anh còn chưa đến mười nghìn tuổi nữa, hai điều này tương phản với nhau rất lớn.
Điều này cũng dễ hiểu thôi.
Cách đó không xa, Vưu Thanh Nhi sợ tới mức mất hồn mất vía, cô ta quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu xuống đất thật mạnh, rồi còn tự tát bản thân mình, thậm chí, cô ta còn lấy dao găm ra, rồi tự đâm vào ngực, bả vai của chính mình, trông cô ta chẳng khác gì kẻ điên, tóc tai bù xù, xõa tung ra.
Máu tươi chảy ra ròng ròng, cô ta dường như đã quên mất sự đau đớn, chỉ còn biết khóc lóc van xin, nhận lỗi với Trì Thương Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.