Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2673: Quá tàn nhẫn!  




Quá vô tình.
Quá tàn nhẫn.
Ít nhất bà ta chém đứt một phần thần hồn của mình là được rồi, hà tất phải tuyệt tình đến thế. Không ngờ lại giao cho Cố Hoàng Tấn, rồi lại hạ lời nguyền cho mình.
Quá tàn nhẫn!
Rắn độc cũng chỉ như vậy mà thôi!
“Đừng trách tôi! Dù sao thì chúng ta từng có mối duyên nợ, mặc dù bây giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thấy ghê tởm. Nhưng dù sao cũng đã từng có quá khứ, nếu tôi không độc ác với ông thì Hoàng Tấn sẽ nghi ngờ tôi. Cố Hoàng Sí! Tôi nghĩ, ông có thể hiểu được nỗi khổ của tôi, đúng không?”, Phương Mộng Vũ cười, nói.
Sau đó, bà ta lại nói: “Nói ra thì vẫn phải cảm ơn thượng đế. Nếu như không phải ông gặp nạn thì khéo tôi phải gả cho ông thật. Vậy thì làm sao tôi có thể sinh ra đứa con tài giỏi như Thần Nhi?”
Bà ta nói xong thì cảnh tượng trong đá giữ ảnh cũng kết thúc.
“A…”, Cố Hoàng Sí hét lớn một tiếng rồi phun ra ngụm máu tươi, khí tức toàn thân đã hoàn toàn suy sụp, hoàn toàn mất kiểm soát, tiên nguyên trong cơ thể và các loại pháp nguyên cũng bắt đầu hỗn loạn.
Dường như ông sắp rơi vào trạng thái nhập ma.
“Chết tiệt!”, sắc mặt Tô Minh biến đổi, vội nắm chặt bả vai của sư tôn, không ngừng truyền tiên nguyên vào giúp Cố Hoàng Sí trấn áp được ý niệm nhập ma, giúp ông điều chỉnh lại những khí tức hỗn loạn kia.
“Ha ha! Phế vật thì vẫn là phế vật. Vậy mà đã tức phụt máu rồi?”, Ngô Đằng đứng trên boong tàu của tàu con thoi tác chiến không kiêng kị mà buông lời chế giễu.
Nói thật lòng thì Ngô Đằng bị hù dọa bởi sự độc ác của Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ.
Hiện giờ Phương Mộng Vũ là mẹ của Cố Thần, là vợ của Cố Hoàng Tấn, vậy mà ngang nhiên đứng ra nói những lời này thì có ổn không? Lẽ nào không sợ bị dị nghị sao?
Nhưng bà ta đã làm thế và Cố Hoàng Tấn cũng để bà ta làm vậy.
Năm đó, Cố Hoàng Sí bị chơi xỏ, cuối cùng thê thảm như chó mất nhà. Nói không oan uổng, Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ là hai người vô cùng độc ác.
“Quá độc ác!”, Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết cũng tức giận mắng. Họ hận nỗi không thể ra tay trực tiếp chém chết đám Ngô Đằng. Tiếc rằng hai cô gái này không có thực lực đó, càng không nói đến việc đối phương quá đông. Chỉ riêng một mình Ngô Đằng thì Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết đã không phải là đối thủ rồi. Mặc dù Ngô Đằng nham hiểm, gian xảo, vong ơn bội nghĩa nhưng thiên phú võ đạo cũng khá cao. Hiện giờ hắn ta đã ở cảnh giới Hồng Minh, còn là cảnh giới Hồng Minh tầng năm. Nếu không thì hắn ta không thể ở vị trí của Thất trưởng lão ở trụ sở chính.
“À phải rồi! Cố Hoàng Sí! Không phải loại vớ vẩn nào cũng có thể vào được thành Kỷ Nguyên đâu nha. Hiện giờ thành Kỷ Nguyên có thu phí vào thành đó”, Ngô Đằng nói với giọng đắc ý và bỡn cợt.
Đúng vậy! Học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự nhận lời mời của trụ sở chính, có thể tham gia vào trận đấy.
Nhưng họ vẫn làm khó đám người Cố Hoàng Sí. Chắc chắn viện trưởng và cả đám thái thượng trưởng lão ở trụ sở chính đều biết mà giả ngơ. Dù sao đây cũng nể mặt Cố Thần nên làm khó và sỉ nhục đám Cố Hoàng Sí thôi. Vì vậy, trụ sở ở đây không ủng hộ mà cũng không ngăn cản.
“Vớ vẩn! Chỉ một lúc mà có mấy chục tàu con thoi tác chiến hạ xuống thành Kỷ Nguyên đều không phải nộp phí, dựa vào đâu mà chúng ta phải nộp? Huống hồ, kể cả nộp thì cũng không nộp cho cái loại ông!”, Trì Thương Tuyết phẫn nộ, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.