Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2702: Điều này lại rất khó nói.  




Vậy thì...
Ông ta phải nghĩ cách giết chết Tô Minh? Một khi tin tức bị tiết lộ, đầu tiên Chúng Sinh các sẽ không tha cho ông ta, là lục các chủ của Chúng Sinh các, ông ta hiểu rõ thái độ cầu hiền nhược khát của Chúng Sinh các.
*cầu hiền tài như khát nước
Hà Nhiếp ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
“Lục Các chủ đang suy nghĩ nên đối xử với vị này thế nào, đúng không?”, Dương Sào ở bên cạnh nói. Dương Sào cũng khá hiểu biết về Chúng Sinh các, còn hiểu rõ hơn Hà Nhiếp, ít nhiều cũng hiểu rõ, nên cũng đoán ra được vài thứ.
“Không tệ!”, Hà Nhiếp gật đầu.
“Tên này có thiên phú như vậy, cậu ta không chết, Lục Các chủ ăn ngủ không yên, nhưng nếu như Lục Các chủ đích thân ra tay giết chết cậu ta, chắc hẳn khi tin tức này bị tiết lộ, Chúng Sinh các sẽ trừng phạt Lục Các chủ. Thế nên... cách tốt nhất chính là mượn đại hội Tổng Viện lần này, để Cố Thần giết chết cậu ta ở đại hội, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận hơn nhiều”.
Hà Nhiếp sáng mắt lên.
Đúng thế!
Đại hội Tổng Viện vốn dĩ là nơi sống chết có số, không thể tránh khỏi bị thương, huống chi, Tô Minh tiêu diệt gần như toàn bộ nhà họ Cố, còn cố Cố Thần mang thù diệt môn, giết Tô Minh, là chuyện hợp tình lý.
Nhưng vấn đề là, Cố Thần có phải là đối thủ của Tô Minh hay không?
Điều này lại rất khó nói.
Đặc biệt là sau khi Tô Minh thi triển mệnh hỏa, Hà Nhiếp thật sự không dám đảm bảo Cố Thần có thực lực tương xứng đấu với Tô Minh.
“Lục Các chủ chắc chắn có cách giúp thực lực của Cố Thần nâng cao trở lại trong thời gian ngắn!”, Dương Sào nói tiếp.
Hà Nhiếp im lặng.
Có chứ, tất nhiên là có.
Nhưng, cái giá phải trả không hề nhỏ.
“Lục Các chủ, nếu như có cách nào, Lục Các chủ cứ yên tâm mà dùng hết toàn lực. Phía Tổng Viện tôi sẽ hết sức giúp đỡ, dù có hao phí sức lực Tổng viện tích lũy, góp nhặt vô số năm qua, chúng tôi cũng sẽ không do dự”, Dương Sào nói, ánh mắt kiên định, vẻ độc ác lóe lên.
“Thật sao?”, Hà Nhiếp nghiêm túc quay đầu, nhìn sang Dương Sào ở bên cạnh.
“Tất nhiên rồi!”, Dương Sào gật đầu: “Bỏ qua chuyện đó thì tôi cũng là sư tôn của Thần Nhi. Quan trọng hơn, Tô Minh là đồ nhi của Cố Hoàng Sí, Cố Hoàng Sí lại là đồ nhi của Mạc Châm Sơn, một khi Tô Minh được thế, kết cục của Tổng Viện sẽ không tốt đẹp đâu, mà kết cục của tôi lại càng không ổn hơn. Giúp Lục Các chủ, cũng chính là giúp bản thân tôi”.
“Viện trưởng Dương đúng là cao thượng”. Hà Nhiếp cười, cũng thả lỏng đôi chút, đứng từ xa nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt thâm sâu, ánh mắt đó có vài tia tàn nhẫn và giễu cợt, tuyệt thế yêu nghiệt sao? Thế nào cũng chết trong tay Thần Nhi mà thôi.
Sau đó Hà Nhiếp nói: “Viện trưởng Dương, đi thôi, chúng ta đến núi sau nhà họ Cố, tìm Thần Nhi. Việc này không nên chậm trễ, đại hội Tổng Viện cũng không còn mấy ngày nữa”.
Dương Sào và Hà Nhiếp biến mất.
Cùng lúc đó.
Tô Minh đã đứng trước mặt Phương Mộng Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.