Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2766: Đại điện Chúng Sinh yên tĩnh lại!  




Tô Minh quét nhìn một cái thì lập tức có thể đoán ra hai chìa khóa thần phẩm đó trong tay ai?
Chính là của Đồ Vô Mệnh và Hồng Nhàn.
Đầu tiên, Hồng Nhàn cũng coi như có tư cách có được chìa khóa thần phẩm. Dù sao thì cô ta cũng là người có cảnh giới cao nhất trong 300 người ở đây, huống hồ cô ta còn là cháu gái duy nhất của lão Hồng.
Còn một cái là của Đồ Vô Mệnh, điều này có chút khó nói. Chưa nói đến việc Tô Minh ở đây, kể cả không tính Tô Minh thì trong 300 người cũng có không dưới 5 người cùng cảnh giới Hồng Mông tầng ba với Đồ Vô Mệnh. Dựa vào cái gì mà cho hắn ta chứ không phải người khác? Nói đến thể hiện thì dường như hôm nay hắn ta chả thể hiện gì, cứ như người vô hình.
Vì vậy có thể nói là Đại Các chủ thiên vị. Đồ Vô Mệnh là đệ tử của lão Ngụy, mối quan hệ giữa lão Ngụy và Đại Các chủ rất tốt. Lão Ngụy còn là ân nhân cứu mạng của Đại Các chủ, và điều này ai cũng biết.
“Nếu đã lấy được chìa khóa thì bữa tiệc cũng kết thúc được rồi”, Đại Các chủ lên tiếng, ông ta cũng sợ đêm dài lắm mộng.
Nhưng lời nói vừa dứt thì Tô Minh liền nói: “Đồ Vô Mệnh và Hồng Nhàn! Chi bằng hai người đổi chìa khóa với tôi đi!”
Trong tay Tô Minh cầm hai chìa khóa, một là của anh, cái còn lại là của Mạc Thanh Nhạn.
Lời nói vừa dứt thì Đại Các chủ trợn trừng mắt lên.
300 đệ tử của Chúng Sinh các đều ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh. Có người kinh ngạc, có người khen thưởng, cũng có kẻ phẫn nộ và tất nhiên cũng có người mong đợi.
“Hỗn láo! Lẽ nào lời nói của bổn tọa ban nãy còn chưa rõ sao? Việc phát chìa khóa lần này chỉ phát đơn thuần, không có gì là đổi trác ở đây”, Đại Các chủ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, toát ra cả khí tức khiến người khác ớn lạnh. Đại Các chủ ở cảnh giới Hồng Mông tầng bảy, khí thế vô cùng mạnh. Ông ta vừa toát ra khí tức, kể cả định khóa chặt Tô Minh hay bất cứ ai thì mọi người ở đây đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Ông nói rất rõ ràng nhưng quy tắc kỳ này thật sự thay đổi sao? Dù sao tôi cũng không tin. Nếu Đại Các chủ muốn người khác tâm phục khẩu phục thì xin mời tất cả Các chủ và thái thượng trưởng lão đến cùng bàn bạc, như vậy mới có người tin. Nếu không, chỉ dựa vào lời nói của một mình ông thì… Ha ha”, Tô Minh không khiếp sợ mà ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Đại Các chủ Phùng Giao, nói.
“Sao? Một mình bổn tọa không được sao?”, ánh mắt Phùng Giao càng nguy hiểm hơn, thậm chí còn điều khiển khí tức tiên nguyên, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Ông ta lạnh lùng hỏi Tô Minh, giọng nói như băng hàn xuyên thấu tâm can.
Ngô Lũng và Mạc Thanh Nhạn ở bên cạnh Tô Minh cũng cảm thấy khó thở.
“Chỉ dựa vào một mình Đại Các chủ thì không được”, Tô Minh không do dự, không suy nghĩ mà nghiêm túc nói.
Cứng quá!
Đại điện Chúng Sinh yên tĩnh lại!
Vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn không có tiếng thở mạnh.
Khí thế của Tô Minh nằm ngoài tưởng tượng của mọi người. Kể cả là đệ tử của lão Diễm thì cũng không đến mức hống hách, bá đạo thế chứ?
“Cậu…”, Phùng Giao nghiến răng nghiến lợi, hận nỗi không thể tát chết Tô Minh. Ông ta vốn tưởng rằng mình là Đại Các chủ, Tô Minh là người mới, lại trẻ tuổi nên có thể phần nào trấn áp được anh, nào ngờ…
Tô Minh không những không sợ mà còn nói thẳng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.